Chương 1.1: Đệ tam X: Sắc kệ (1) Kỳ Trung Thái

Người Trung Quốc ở Hurstville(*), phía nam Sydney đã tự phát tổ chức một bữa tiệc văn hóa, vùng ngoại thành còn được gọi là “Hồng Kông nhỏ” hơn một nửa đều là kịch Quảng Đông, hiếm khi có buổi tối cuối tuần như vậy, một phiên bản tiếng quan thoại của bản kịch nói “giông tố” được trình diễn ở trong khán phòng cộng đồng.

Kỳ Trung Thái lúc này mười tuổi đang ở phía dưới khán đài nhìn ba mình, thường thường quấn lấy ông hỏi vô số câu chuyện xưa ngọn nguồn của các vở kịch, mùa hè oi bức liên tục xuất hiện những tràng sấm đùng đoàng, đột nhiên đùng một cái, làm cho đinh tai nhức óc.

Chị gái của anh đã sớm không có kiên nhẫn, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở, nói: “Thật là, chính là vợ của ông ấy yêu đương vụng trộm với con trai, còn có hai anh em ruột…… Dù sao nói đến chính là một câu chuyện loạn luân thời xưa!”

“Yêu đương vụng trộm? Loạn luân sao?”

Mẹ của bọn họ ngồi ở hàng phía trước nghe được, nghiêng mặt lại, nhăn mặt mày nhỏ giọng răng dạy: “Im miệng lại! Con thì hiểu cái gì chứ?” Nói xong lại nhìn về phía Kỳ Trung Thái, kiên nhẫn dạy dỗ: “Đây là vở kịch thời đại cũ, nói về bi kịch của một gia đình phong kiến……”

Kỳ Trung Thái lại không nghe lọt những lời mẹ mình nói, một lòng chỉ chú ý ở hai cụm từ “Yêu đương vụng trộm, loạn luân”, ngày ấy sau khi vở kịch kết chú, anh hoàn toàn quên hết tình tiết bên trong, nhưng thật ra lại nhớ vô cùng rõ hai từ cấm này.

Cùng là một ngày giông tố như hôm đó, nhưng mà hai hơn hai mươi năm sau, Kỳ Trung Thái về nước tham gia lễ tang anh hai của nhà họ Kỳ.

Tro cốt được an táng ở góc đông công mộ, giông tố ầm ầm, người nhà bận rộn cũng chưa từng dừng lại, chỉ đặt đất vào để tưởng nhớ, con cháu đời sau dập đầu cúng bái, con trai nhà họ Kỳ rất nhiều, lại có gia huấn của tổ tiên “Khắc kỷ cần kiệm(*)” như khắc ghi trong lòng, bởi vậy mà mọi người có mặt đều nghiêm trang và hiếm khi khóc, chỉ có vợ của anh hai là Tô Thuần Anh cùng con gái riêng của bà là Kỳ Hạnh Trinh khóc đến nghiêng trời lệch đất, trong chốc lát là không thể dừng lại được.

(*) Tự biết khắc chế, cần cù, tiết kiệm.

Tuy Kỳ Trung Thái ở bên Tây sinh sống đã được nhiều năm, nhưng gia giáo cách làm việc vẫn là kiểu truyền thống cũ, mẹ anh là giáo sư đại học, dòng dõi thư hương, lời nói việc làm đều phải bình tĩnh cẩn thận, thêm nữa người nhà họ Kỳ buồn vui tức giận không được biểu hiện ra mặt, cho nên năm đó cho dù mẹ và chị gái lần lượt qua đời, dù trong lòng anh đau đến tê dại, nhưng vẫn chưa từng thể hiện cảm xúc hay rơi một giọt lệ trước mặt mọi người.

Anh nhíu mày, giương mắt, anh không nhịn được nhìn thoáng qua hai mẹ con kia, mẹ thì không thấy mặt, nhưng khi người con gái quay mặt lại, đối diện với ánh mắt của anh thì ngẩn ra, cô kinh hoàng cúi đầu xuống.

Năm nay Kỳ Trung Thái đã 38 tuổi, đã giao tiếp với không ít phụ nữ, đặc biệt ở nước ngoài, các mỹ nữ có màu sắc khác nhau, có người mắt to cũng có môi anh đào, nhưng anh vẫn là kiên trì với thẩm mỹ truyền thống của mình——

Vẻ đẹp của người đẹp nằm ở chỗ nội tâm, cười phải biết kiềm chế, khóc cũng không thể để mất mặt, đặc biệt là ở trong những trường hợp công khai như thế này, anh sợ nhất chính là mấy người phụ nữ khóc đến méo lệch cả miệng mồm, mặt mày đều nhăn thành một khối mà khóc.

Nhưng mới vừa nãy, anh thật ra cũng đã thấy toàn bộ khuôn mặt của Kỳ Hạnh Trinh—— Khuôn mặt nhỏ với đôi mắt dài, chóp mũi cao thẳng, khóe miệng mềm mại đáng yêu, tuy rằng hai mắt hồng hồng khi khóc đến lê hoa đái vũ(*),làn da lại bị nước mắt rửa đến sáng trong, không có trang điểm, nhưng cũng không có làm mất đi sự trắng trong như ngọc, hai má hồng hồng như hoa đào.

(*) Miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý Phi, được dùng để miêu tả vẻ đẹp yêu kiều của một người con gái.

Thế nhưng anh đã quên, Tây Thi này cho dù đau ngực cũng là đẹp, huống chi là khóc chứ?

Sau khi xuống núi mọi người đi ăn tiệc nước chảy(*), Kỳ Trung Thái vì cả đường mệt nhọc nên suýt chút nữa bị người ta đẩy mất.

(*) Tên của một loại tiệc, phổ biến trong dân gian Tây Bắc, mọi người đi theo bàn để mở tiệc.

Buổi tối hôm nay là tiệc gia đình, anh trai Kỳ Trung Nam gọi điện thoại cho anh, anh không tìm được lý do để từ chối, đành phải đánh xe đi trước.

Nói là tiệc gia đình, còn không bằng nói là tiệc liên hoan của công ty, người tới đây đều là những thân thích đã làm việc bán mạng cho tập đoàn Kỳ gia, là một chủ tịch, anh cả Kỳ Trung Nam là chủ tiệc, nâng chén nói cũng là một đống văn chương, một nửa là răn dạy những lớp trẻ sau này, nửa còn lại là cảnh cáo cấp dưới của mình.

“Trung Thái.”

Kỳ Trung Thái theo tiếng gọi mà nâng chén lên.

“Cùng thế hệ trong dòng họ cũng chỉ còn lại hai người chúng mình, anh biết chú là người làm ăn mua bán có thể hô mưa gọi gió ở Châu Úc, nhưng sản nghiệp của gia tộc nhà họ Kỳ, nếu chỉ dựa vào một anh thì cũng không lo liệu hết được tất cả mọi việc, cuối năm nay hãy trở về đi.”

Kỳ Trung Thái gật đầu mỉm cười: “Kỳ thật sản nghiệp nhà họ Kỳ lớn, người nhà họ Kỳ cũng thịnh vượng, Anh Hàn đây cũng không phải đã trở lại từ nước Mỹ rồi sao, anh cũng có Kỳ Mẫn Kỳ Diệp giúp anh phân ưu, đặc biệt là Hạnh Trinh, tuổi trẻ như vậy đều có thể một mình đảm đương một phía……”

Ánh mắt anh đảo qua Kỳ Hạnh Trinh đang ngồi yên lặng ở góc phía bắc, cô đang cúi đầu nhìn di động, cũng không chú ý đến.