Chương 1.2: Đệ tứ X - Hoan khiển (1)

Hắn ái muội mím môi, “Không phải em luôn muốn có con à? Ăn ít như vậy thì cơ thể sao chịu được, nhưng em yên tâm anh có thể nuôi được em.”

Chu Yến hoảng sợ cười, cô nghĩ thầm người này chắc đã đi xem mắt rất nhiều lần rồi nên mới dám nói những lời này ở trong nhà hàng được.

Ai ngờ, sau khi ăn cơm xong, cô muốn hắn chia đều hoá đơn, thì hắn lại từ chối sau đó còn nửa đùa nửa thật nói với cô. “Sao vậy? Sau này không muốn nợ anh nữa sao?”

Chu Yến cúi đầu quay mặt về phía khác, cô không muốn đến gần hắn quá mức, nhưng đột nhiên đằng sau có người đẩy cô khiến cô suýt chút nữa ngã vào lồng ngực của hắn. Hắn nắm lấy cánh tay của cô sau đó bật cười, “Em đừng quá nóng vội, tương lai vẫn còn dài.”

Ngày hẵng còn dài.

Ngoài mặt thì Chu Yến tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tràn đầy biến động.

Buổi tối, hắn gửi tin nhắn Wechat cho cô, nhưng cô đã ngủ. Khi cánh tay từ trong chăn duỗi ra để rút cái điện thoại đang sạc, thì cô nhìn thấy… Hàn Bách Tân.

Cô còn tự hỏi người này là ai một lúc lâu.

“Em có rảnh không? Ngày mai khi em tan làm anh sẽ đón em đi ăn cơm nha.”

Cô mỉm cười, không trả lời mà lật người lại ngủ tiếp.

Hẹn hò phải làm sao cho ra hẹn hò, không thể giống như tình một đêm được. Kể cả là rạp chiếu phim hay KTV, đi dạo công viên hay đi leo núi, lắc tay Tiffany, túi da Hermes, nước hoa Chanel… Chu Yến đều giữ rất cẩn thận, cô không muốn làm ầm ĩ lớn chuyện.

Mặc dù xuất thân từ một gia đình bình thường nhưng cô cũng không thể đánh mất thân phận thục nữ, thấy Hàn Bách Tân không tiếc tiền thử cô như vậy, cô phải cố gắng khống chế bản thân chờ lấy hắn rồi thì càng đổi được những thứ tốt hơn.

Có một lần, hắn nói trong nhà có chuyện nên không thể đến gặp cô, cũng không biết có phải hắn đang trừng phạt cô hay không. Mẹ của Chu Yến nhìn thấy cuối tuần mà cô vẫn rảnh rỗi ở nhà thì sốt ruột muốn gọi điện thoại trách mắng người mai mối, nhưng bị Chu Yến ngăn lại.

“Anh ấy bảo vội thì là vội, không gọi điện cho con chính là vì không muốn nhìn thấy con, vì vậy chuyện này không liên quan gì đến những người khác cả.”

“Hỏi cậu ta xem cuối cùng thì cậu ta có muốn kết hôn không? Nếu không muốn thì nên sớm nói ra, cứ để mãi như vậy là thế nào?”

“Không muốn kết hôn hay không muốn kết hôn với con, con đừng lẫn lộn hai việc này?”

Chu Yến có chút dấu hiệu tự sa ngã, cô chọn một quyển sách dày sau đó trốn vào trong phòng nghẹ mẹ của cô tiếp tục quở trách cô…. Nuôi con gái đúng là vô dụng, chồng trước không thể sinh con đã đành, lúc ly hôn cũng không cầm tiền trở về, nói thế nào đi nữa thì sau này về già vẫn phải dựa vào đứa con trai còn lại.

Đúng lúc này, điện thoại của Chu Yến có một cuộc gọi đến, chính là Hà Bách Tân. Sau khi nghe cô nói đang ở nhà đọc sách thì Hàn Bách Tân cười, “Không ngờ em lại có sở thích này, xem ra em và con trai của anh có thể nói chuyện rất hợp ý đấy, em xuống dưới đi, anh đang ở dưới tầng nhà em đây.”

Chu Yến ừ một tiếng, cúp điện thoại, cô ngơ ngẩn nhìn về phía bức tường đã cũ. Cô muốn đứng dậy muốn đi thay một cái váy dài màu xanh mà cô hay mặc, nhưng cuối cùng lại đổi ý, cô tìm được cái áo len cổ rộng mới đính đầy những đường tua rua như lá sen màu đỏ tươi, sau đó mặc một chiếc quần bút chì bó sát màu đen, thả hết tóc xuống rồi mới đi xuống tầng.

Có người trong chiếc Mercedes GLA SUV màu đen đang nhìn cô qua một tấm kính kim loại sơn màu đen, cô mở cửa xe ra ngồi vào ghế phụ, hôm nay Hàn Bách Tân mặc một chiếc áo sơ mi sọc xanh cổ đứng, vẫn đang cầm vào tay lái, chào đón cô. “Chu Yến, giới thiệu với em đây là con trai của anh, Hàn Nặc Đông.” Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía sau, “Nặc Đông mau chào dì Tiểu Chu đi.”

Lúc này Chu Yến mới để ý thấy ghế sau có người, nhưng không thấy rõ mặt mũi, người gơi gầy, đội mũ lưỡi trai màu đen, cũng đeo khẩu trang màu đen, lỗ tai xỏ một cái khuyên màu đen, mặc một cái hoodie màu đen và quần jean màu xanh đậm, trong tay đang cầm một quyển sách…. “Thiếu Niên” của Fyodor Dostoyevsky.

“Xin chào.” Chu Yến chủ động bắt chuyện với cậu.

Hàn Nặc Đông không hề liếc nhìn cô đến một cái, ậm ừ qua một lớp khẩu trang. “Chào dì.”

“Nó muốn mua một đôi giày, phiền em đến đây để đi xem cùng anh một lúc.”

Chu Yến thấy tâm trạng của Hàn Bách Tân không tệ, cô cũng mỉm cười. “Anh tin tưởng vào ánh mắt của tôi sao?”

Hàn Bách Tân nhìn cô, “Hôm nay em mặc bộ này nhìn rất xinh đẹp, nếu ánh mắt em mà kém, thì anh sẽ coi như em phát huy ở mức bình thường cũng vượt xa phát huy của người thường đi.”

Mặt Chu Yến nóng lên, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như không biết nói cái gì cho thích hợp vậy.

Hàn Bách Tân cười rộ lên, “Em đừng ngại nhé, thế gian này rất khó mua được vui mừng từ anh đấy.”

Lời này nói ra nghe vô cùng thân thiết, giống như giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó. Chu Yến mỉm cười, “Anh đúng là người rất tự tin.”

Một tay của Hàn Bách Tân đang xoay vô lăng, tay kia nắm lấy bàn tay của cô một cách rất tự nhiên. Cô cũng không trách hắn mà cứ nắm như vậy, nhưng cô có cảm giác có một luồng gió ánh sáng rất lạnh lẽo ở phía sau.

Adidas cỏ ba lá, Nike, Nlofs… Chu Yến cũng không bày tỏ quan điểm khi đi mua sắm, cô chỉ đi bên cạnh hai bố con đến từng cửa hàng để xem.

Đôi giày hơn 2 ngàn, Hàn Nặc Đông đi đến quét thẻ, Hàn Bách Tân ở bên kia nói nhỏ với Chu Yến. “Mấy ngày trước anh đến trường học thì phát hiện ra nó trốn học, lúc trở về anh có nói với nó hai câu mà nó lại tranh cãi cùng với anh, cuối cùng anh còn đóng băng thẻ tín dụng của nó… Nhưng mà, kết quả kỳ thi giữa kỳ lần này nó lại làm khá tốt, thưởng phạt rõ ràng.”