Chương 5.2: Đệ tứ X – Hoan khiển (5)

Chu Yến nghiêng đầu sang một bên cười: “Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi dì ôm?”

Hàn Nặc Đông xoa xoa vai cô, cúi người gần hơn, mơ hồ thì thầm: “Con còn muôn ăn vú sữa nữa, dì có thể cho con được không?"

Vẻ mặt của Chu Yến thay đổi., theo bản năng thoát ra ngoài, không nghĩ tới Hàn Nặc Đông thế nhưng không ôm cô, cậu buông cô ra, cười khúc khích:"Dì à, đừng tức giận, con chỉ đang đùa dì thôi!"

Không phải tức giận cũng không tốt, không phải tức giận là tốt rồi." Chu Yến quyết định tỏ ra sự uy nghiêm của một người trưởng thành, nghiêm túc nói: "Tuy rằng dì không lớn hơn con bao nhiêu tuổi, nhưng dù sao dì cũng đã gả cho bố con, bây giờ chính là người có vai vế hơn con, sau này không được phép nói những lời nhảm nhí này, nghe chưa?"

“Được, con hứa.” Hàn Nặc Đông không cười nữa, thay vào đó cậu duỗi tay về phía trước: "Vậy, cho con ôm dì được không, người có vai vế lớn hơn con?”

Chu Yến ngẩn ra, cả người cô sững sờ, ngay lúc do dự, Hàn Nặc Đông đã đưa tay ra, kéo toàn bộ cơ thể cô vào lòng và vòng tay còn lại của mình lên người cô.

Đầu óc Chu Yến lúc này trống rỗng, hơi thở nồng nặc mùi khói thuốc từ quần áo, Chu Yến tự hỏi có phải mình lại lén hút thuốc hay không, nhưng tay vẫn nắm lấy tay cậu đẩy ra sau: " Hàn Nặc Đông…”

Lúc này đầu óc Chu Yến trống rỗng, tim đập mạnh như tiếng trống khiến người ta như điếc cả tai, Hàn Nặc Đông vòng tay qua eo cô, lướt qua lớp vải thêu mỏng, xoa lưng cô, ép chặt, ôm cô thật sâu. Chu Yến đương nhiên có thể rõ ràng cảm nhận được rằng có một thứ cương cứng bên dưới cậu, rắn chắc và nóng hổi đang thực sự đang áp vào bụng cô.

“Hàn Nặc Đông!”

Chu Yến vẫn lên tiếng trước khi Hàn Nặc Đông buông cô ra, thấy vẻ mặt ủ rũ không dám lại gần, thì thầm: “Con xin lỗi dì nhỏ.”

Chu Yến run lên, bản thân trong giây phút này cũng chơi không biết phải làm sao, có nên tiến lên một bước tát cậu một cái không?

“Đi tìm bố cậu đi, dì phải đi thay quần áo.”

Chu Yến nói xong liền xoay người mở cửa, bảo Hàn Nặc Đông rời đi, nhưng Hàn Nặc Đông vẫn đứng yên vị trí đó rồi nhìn cô, cậu cứ nhìn chằm chằm cô, như thể đang chờ cô bày tỏ thái độ khác, nhưng đáp lại cậu thì Chu Yến chỉ quay mặt đi một cách chán ghét không hề liếc nhìn cậu lấy một cái.

“Vậy thì con chúc hai người sẽ có một chuyến đi vui vẻ.” Hàn Nặc Đông nói xong khịt mũi lạnh lùng và sải bước đi ra ngoài.

Khi mọi người đã đi xa, cửa phòng cũng đã đóng, Chu Yến bèn ngồi phệt xuống ghế sô pha, cô cảm thấy toàn thân yếu ớt, cúi đầu xuống thì thấy sách của Hàn Nặc Đông vẫn bị ném trên ghế sô pha, cô mơ hồ đọc được dòng chữ trên bìa của cuốn sách - "Con trai ruột và tình nhân.”

Hàn Nặc Đông không phải là con của cô, nếu không có Hàn Bách Tân, Chu Yến chắc chắn sẽ chỉ nghĩ rằng cậu là một cậu bé cấp 2 giống như em trai mình. Nhưng cậu ấy khác với những người con riêng khác của các gia đình kết hôn thứ hai. Hàn Nặc Đông không có thái độ thù địch lạnh lùng cũng như không chấp nhận cô ấy. Hàn Nặc Đông dường như coi cô ấy như một vật dụng. Nói chính xác hơn, có lẽ cậu bé thực sự nghĩ rằng bản thân cô chính là đồ dùng của bố cậu, và cậu ấy sẽ đến chơi với món đồ chơi ấy khi cậu ấy rảnh rỗi.

Trong chuyến đi nghỉ dưỡng sau hôn lễ, Chu Yến cũng trò chuyện với Hàn Bách Tân về việc Hàn Nặc Đông cố tình hay vô ý, chủ đề cứ vòng vo muốn biết thêm về tình hình, Hàn Bách Tân nhận ra điều gì đó, ôm Chu Yến rồi cười và an ủi. giọng nói, "Đừng suy nghĩ nhiều, anh chắc chắn thằng bé sẽ không có vấn đề gì với em, ngược lại, anh nghĩ Hàn Nặc Đông lại rất thích em."

“Tại sao anh lại chắc chắn như vậy cơ chứ?”

“Có lẽ trực giác của một người đàn ông đã có con cái là thế này. Hồi nhỏ, khi anh ly hôn với vợ cũ, nó cũng biết rằng đi theo anh thì sẽ có tiền đồ hơn nên quyết định sống với anh. Nó luôn cố gắng lấy lòng anh, làm cho anh vui và tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt anh. Bởi vậy, mỗi khi anh gặp nó, không khí đều rất vui vẻ và càng khiến cho anh thích được ở gần nó. Vậy nên, bởi nó thích em nên đương nhiên muốn lấy lòng người mình thích, nhưng tuyệt đối Hàn Nặc Đông không phải đứa có tâm tư bí hiểm gì đâu, chẳng qua là nó không biết phép tắc một chút thôi, em không cần phải bận tâm quá nhiều đâu. "

Chu Yến nhéo nhéo mặt anh:" Haha đúng là ranh mãnh... Cha con hai người vừa hùa vào ăn hiếp em!”

Tự thân Hàn Bách Tân cũng cảm thấy trong lòng hiện lên một tia kỳ lạ sau lời nói của mình, nhìn thấy gò má rám nắng và đôi môi mọng nước đầy quyễn rũ của Chu Yến, anh như bị nao lòng liền chuyển xuống cắn cắn, mút mát đôi môi cô. Ngón tay anh và tai cô cọ vào nhau: “Vậy thì anh sẽ bắt nạt em trước ... "

Nụ hôn của Hàn Bách Tân buông xuống môi Chu Yến sau đó trượt từ cổ xuống ngực cô. Bộ bikini màu đỏ cô đang mặc bó chặt da thịt trên khuôn ngực đầy đặn, trắng nõn và mềm mại. Thật là một cảnh hoàn mỹ khiến anh nhìn cũng không kiềm chế được mà muốn căn một miếng.

Chu Yến dưới động tác của anh thì không khỏi hét lên, Hàn Bách Tân sau khi dừng mơn trớn cơ thể Chu Yến thì đưa tay ra đỡ cô đứng dậy, hai người họ tay trong tay đi từ bãi cát vàng và mềm mại đến chiếc ghế dài mát rượi ngoài hiên, không có ai quấy rầy cô và anh, chỉ có tiếng sóng biển thì thầm, anh đỡ eo cô, ôm trọn cô vào lòng. Đương nhiên, cậu nhỏ dưới quần anh cũng cảm nhận được sự phấn chấn của anh mà ngóc đầu dậy.