Chương 2: Ngậm tinh dịch xuất giá

Buổi tối trước hôm đại hôn, tẩm cung của công chúa nhỏ đã được bố trí ổn thỏa từ sớm. Tấm màn đỏ đậm từ trên cao cụp xuống, Lý Khinh Khinh vốn nên ngủ say lúc này lại bị nam nhân cưỡi trên người. Cơ thể mảnh mai không chịu đựng được, bị hai chân nam nhân kẹp lấy mới miễn cưỡng chống đỡ.

Hoa huyệt ấm áp tiếp nhận dục vọng to khỏe của Quý Lăng Xuyên. Ngoại trừ những năm đầu có mấy lần hoan lạc, ông đã dần dần mất đi hứng thú, không ngờ công chúa trẻ tuổi này lại mê hồn như vậy.

Quý Lăng Xuyên càng ngày càng nhanh hơn, công chúa nhỏ cảm thấy đau, vùng vẫy dưới người ông, Quý Lăng Xuyên đánh mấy cái lên, công chúa nhỏ bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn, nức nở nghẹn ngào.

"Phụ thân ~ Ưm ~ Bé ngoan đau ~ Hức ~" Sau khi Lý Khinh Khinh bị thao mấy lần cũng hiểu ra một chút tình hình, nếu gọi thêm mấy tiếng phụ thân sẽ có thể dễ chịu hơn.

"Nhịn đấy!" Sắc dục của Quý Lăng Xuyên đang dâng trào, hận không thể thao người ngất đi mới được.

Lúc này Lý Khinh Khinh nâng hai cánh mông quỳ bò ở trên giường, nửa thân trên bị Quý Lăng Xuyên ấn xuống vô cùng thấp, một tay kia nắm lấy vòng eo mềm mại của nàng, thịt mềm non mịn trắng như tuyết tràn ra giữa kẽ những ngón tay, Quý Lăng Xuyên có thể cảm nhận được sự run rẩy của nàng khi ông dùng sức cắm rút, ngày mai chính là ngày đại hôn của họ, cuối cùng ông vẫn mềm lòng, sau khi bắn một đợt rồi thì buông tha cho nàng.

"Phụ thân ~ Sao vẫn còn cắm bên trong bé ngoan vậy?" Lý Khinh Khinh cuộn mình trong lòng ông, nàng lúc hiểu lúc không nhưng lại thích được người khác ôm vào như vậy.

"Phụ thân như vậy là đang thương con." Quý Lăng Xuyên xoa cái bụng vì chứa đầy tinh dịch mà ưỡn lên của nàng.

"Sau khi chúng ta thành hôn phụ hoàng sẽ không cần con nữa sao?" Lý Khinh Khinh vào ban ngày đã được ma ma dạy, công chúa xuất giá thì không được lưu lại trong cung nữa. Mà phò mã của nàng quyền thế ngập trời, nàng chỉ có thể theo phò mã đi đến Tây Bắc xa vời. Thấy công chúa nhỏ lại tiếp tục rơi nước mắt, Quý Lăng Xuyên dịu giọng nói: "Sau này sẽ có phụ thân và ca ca thương con."

Công chúa nhỏ vốn dĩ đã mệt rã rời đi vào giấc ngủ trong lòng Quý Lăng Xuyên, đợi đến khi nàng tỉnh lại một lần nữa nam nhân đã rời đi, ngoài màn chỉ có ma ma kính cẩn lễ phép đợi ở đó.

Ma ma này là ma ma dạy dỗ công chúa từ nhỏ, lúc này đã được Quý Lăng Xuyên đánh tiếng trước, thấy trên người Lý Khinh Khinh có những vết xanh tím cũng không dám lên tiếng. Đợi đến khi mặc quần áo thấy cái bụng bởi vì chứa tinh dịch mà phồng lên của Lý Khinh Khinh thì hoảng hốt trong lòng, Đại tướng quân này nhìn thì trầm ổn nội liễm, không ngờ lại lỗ mãng phóng túng như vậy. Lý Khinh Khinh nhỏ tuổi, hôn phục không phải là kiểu dáng quá dày nặng đoan trang, mà được may vừa vặn, rất nhẹ nhàng minh diễm. Chỉ là có thiết kế ôm eo, ma ma lo bụng nàng sẽ bị người ta nhìn ra, lúc đeo thắt lưng phải dùng sức hơn mấy lần.

"Ưm ~ Ma ma, con khó chịu." Trong hoa huyệt của Lý Khinh Khinh bị Quý Lăng Xuyên nhét một cây gậy ngọc để chặn dịch trắng của ông. Bây giờ bụng chịu áp lực, một dòng tinh dịch chảy xuống dưới, lại bị gậy ngọc chặn lại không tìm được đường ra, chỉ đè ép ở trong tử cung.

"Công chúa không thể khóc đâu, phò mã thấy sẽ không vui. Đợi lên xe ngựa rồi sẽ không khó chịu nữa, ngoan nhé." Lý Khinh Khinh nghe thấy câu phò mã không vui lập tức thu vẻ mặt lại, sau khi ma ma phát hiện càng đau lòng hơn.

Đường trong cung được tu sửa vô cùng bằng phẳng, một đường không có xóc nảy gì, Lý Khinh Khinh ngồi trong kiệu dần dần bình tĩnh lại, thầm nghĩ quả nhiên đúng như ma ma nói, lên kiệu rồi sẽ ổn.

Quý Lăng Xuyên là Đại tướng quân có quyền thế ở trong triều đình và bách tính, trong kinh đương nhiên cũng có chỗ ở, lần này Văn Uyên Đế tỏ rõ vẻ coi trọng, cố ý sai người trang trí một lượt, tặng phẩm được khiêng về trong phủ như nước chảy.

Đi ra khỏi cửa cung là đường Tuyên Võ, cách một con đường Lăng Vân nữa chính là phủ Tướng quân. Vốn dĩ kiệu hoa bốn bề yên tĩnh đang được khiêng vào trong phủ, chỉ là kiệu phu trên đường Lăng Vân lại vấp một cái, mặt lập tức trắng bệch, may mà hôm nay là ngày đại hỉ, không tính toán mà mang tới vận xui. Chỉ khổ Lý Khinh Khinh ở trong kiệu, khó khăn lắm mới có thể thả lỏng, kiệu vừa nghiêng, không biết đập vào chỗ nào đó, vừa sướng vừa đau, suýt nữa không ngậm được gậy ngọc nữa.