Chương 5: Đêm tân hôn 2

Sau khi Quý Hoàn lên đỉnh, tinh dịch toàn bộ đều bắn vào trong tử cung của công chúa nhỏ, lúc này Lý Khinh Khinh đã hóa thành nước, để mặc hai phụ tử thao làm. Cơ thể quay lại bị Quý Lăng Xuyên dùng hỗn hợp tinh dịch và dâm thủy làm bôi trơn cắm thẳng vào, vẫn là sự bao bọc ấm áp mà mình quen thuộc, Quý Lăng Xuyên nhân lúc công chúa nhỏ thất thần nhanh chóng cắm rút, bắn một đống tinh dịch nồng đặc.

Quý Hoàn thấy đêm đã khuya rồi liền từ biệt phụ thân, ngoái đầu lại nhìn công chúa nhỏ còn đang chìm trong tình dục mấy lần rồi mới đẩy cửa rời đi. Mấy tỳ nữ trông cửa thấy đại công tử đi ra thì không dám trực tiếp đi vào hầu hạ, chỉ cách một lớp bình phong im lặng đợi Đại tướng quân phân phó. Trong phòng tràn ngập mùi hương xấu hổ sau khi hoan lạc, mơ hồ có cả tiếng khóc thút thít của công chúa nhỏ, tỳ nữ cúi đầu đỏ mặt lên.

"Lui xuống, sáng mai đến hầu hạ." Quý Lăng Xuyên đối với người ngoài vẫn là Đại tướng quân vô cùng uy nghiêm, không ai dám thất lễ.

Nghe thấy tiếng tỳ nữ đóng cửa, lúc này Quý Lăng Xuyên mới vén tấm màn đỏ thẫm lên, ôm công chúa nhỏ mềm nhũn người dậy. Cây nến to bằng bắp tay trẻ con trong hôn phòng đang cháy rất mạnh, cả người Lý Khinh Khinh đều là vết đỏ, có đậm có nhạt, cơ thể nhỏ như sợi dây được Quý Lăng Xuyên ôm vào trong lòng, làm cho hai mắt nam nhân đỏ lừ, dục vọng tăng lên, bởi vì lo làm công chúa nhỏ sợ, chỉ có thể tạm thời nhịn lại. Thân hình Quý Lăng Xuyên cao lớn bắp thịt rắn chắc, ôm Lý Khinh Khinh không hề tốn một chút sức nào, hai ba bước là đi đến bể tắm nước nóng ở sau phòng. Nhiệt độ trong bể thích hợp, khéo hơn nữa là dưới nước có một phần dốc thoai thoải, nằm xuống chỉ để lộ ra phần đầu, Quý Lăng Xuyên cẩn thận hầu hạ công chúa nhỏ nằm xuống.

"Tiểu Kiều Nhi có thoải mái không? Cái này phụ thân đặc biệt ra lệnh cho người sửa đấy." Giọng điệu Quý Lăng Xuyên dịu dàng, âm thanh hơn khàn. Lý Khinh Khinh nghe mà hai má đỏ lên, gương mặt ngoan ngoãn cọ lên lòng bàn tay lớn của Quý Lăng Xuyên. Nàng không hiểu cảm xúc phức tạp này, chỉ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch muốn nhảy luôn ra ngoài, thân dưới cũng trở nên trống rỗng, hai chân từ từ khép lại ma sát lẫn nhau. Quý Lăng Xuyên nhìn mà nóng mắt, tiếp tục nói: "Phụ thân giúp Kiều Kiều Nhi đẩy một ít tinh dịch ra, sẽ dễ chịu hơn." Lý Khinh Khinh đã bị Quý Lăng Xuyên dỗ đến mơ màng từ lâu, nói cái gì cũng gật đầu, thế là lại cọ cọ vào lòng bàn tay Quý Lăng Xuyên. Quý Lăng Xuyên khí huyết dâng trào hận không thể trực tiếp ăn người vào bụng, sau một hồi khắc chế mới nhẹ nhàng tách hai chân nàng ra, dùng lực đạo dịu dàng nhưng không thể kháng cự banh ra ở mức độ lớn nhất, hai ngón tay thô ráp đi vào trong, quấy một lượng lớn dịch thể ở trong hang động.

"Ưm ưm... Phụ thân... A..." Lý Khinh Khinh đang lúc động tình, âm đạo vô cùng chặt, hai ngón tay Quý Lăng Xuyên khó khăn đi sâu vào trong móc ở hai bên, một tay còn lại ấn lên cái bụng lồi lên của công chúa nhỏ: "Hu hu hu.... Phụ thân, đau..." Bụng dưới vốn đã trướng đau chịu phải sức lực không thể kháng cự ép xuống thì càng trở nên đau nhức hơn, hoa huyệt điên cuồng co rút, ngón tay Quý Lăng Xuyên chịu phải lực hút chưa từng thấy qua, trong hoa huyệt như có một cái miệng nhỏ, liếm láp tất cả sự xâm lấn thô bạo.

Ngón tay không ngừng móc, đống tinh dịch đó tí tách chảy ra ngoài, lực đạo ấn xuống của Quý Lăng Xuyên càng lớn hơn làm Lý Khinh Khinh vừa sảng khoái vừa đau khổ rên rỉ, qua một hồi lâu mới coi như là ép hết tinh dịch trong cơ thể ra. Cảm giác trống rỗng chưa từng có ập đến, công chúa nhỏ không biết như nào mới tốt, chỉ đứng dậy từ trong nước nóng, như tơ hồng vàng quấn lên người Quý Lăng Xuyên, miệng nhỏ đỏ tươi nói ra những từ vô cùng mị hoặc: "Phụ thân... Con muốn phụ thân..." Âm cuối còn mang theo sự tủi thân của cô nương nhỏ, Quý Lăng Xuyên đỡ mặt nàng trong lòng bàn tay, con ngươi thâm trầm đối diện với mắt hạnh trong suốt. Quý Lăng Xuyên chỉ cảm thấy bản thân sắp chết chìm trong ánh mắt của phụ thân, nói không rõ là tủi thân ở đâu, chỉ có nước mắt sáng long lanh rơi xuống, thuận theo gương mặt đỏ hồng chạm đến lòng bàn tay của Quý Lăng Xuyên, có điều giọt nước mắt của nữ nhi lại làm ông đau lòng, ông không nỡ nhìn thấy nàng khóc. Dùng sức ôm người vào lòng, cặp ngực vểnh bị ép vào lồng ngực cứng rắn, thô ráp và mềm mại, hai quả nhỏ màu đỏ của Lý Khinh Khinh phát đau.

Quý Lăng Xuyên tách đôi chân thon trắng nõn của Lý Khinh Khinh ra gác lên vai, đầu lưỡi thô bạo hoành hành ngang dọc chà đạp trong hang động mềm mại, đợi đến khi có hoa mật tiết ra thì mở miệng ngậm cả âm hộ vào trong miệng, Lý Khinh Khinh chỉ cảm thấy một luồng ấm áp, sau đó nhìn thấy một tia ánh sáng trắng, suýt nữa thì ngất đi.

"Phụ thân... Muốn tiểu.... A...." Công chúa nhỏ bị âm thanh của chính mình dọa sợ, đã không còn là giọng nói yểu điệu trước đây nữa mà là quyến rũ ngọt ngấy đến mức có thể làm bất kỳ người đàn ông nào trướng lớn. Quý Lăng Xuyên không hề trả lời mà càng dùng sức mút hút liếm láp, hai tay bóp hai mông công chúa nhỏ, không hề khắc chế lực đạo, chỉ biết bóp ấn.

"A... A..." Lý Khinh Khinh không thể ngăn cản bản năng muốn phun nước của mình, hoa mật trong trẻo ngọt ngào toàn bộ đi vào trong miệng Quý Lăng Xuyên, công chúa nhỏ đã bị hút ngất đi, Quý Lăng Xuyên yêu đến chết dâm oa lại không để ý, thay thành gậy lớn thao vào, không bao lâu công chủa nhỏ lại bị tinh dịch của ông bắn cho tỉnh vì bị bỏng.

Quả đúng như Quý Lăng Xuyên dự đoán, không lâu sau Lý Khinh Khinh lại từ từ tỉnh dậy, thấy phụ thân vẫn ở bên trong mình, lại nhớ đến lúc nãy bị thao đến tiểu ra, xấu hổ quay mặt đi. Đại tướng quân không để nàng được như ý, quay mặt nàng lại dỗ dành: "Vừa nãy Tiểu Kiều không phải là đi tiểu, đó là yêu thương phụ thân đó." Lý Khinh Khinh vừa nghe thấy không phải đi tiểu mà là yêu thương thì cảm thấy nghi ngờ, nhưng cũng không rối rắm nhiều, chỉ lờ mờ ghi nhớ.