Chương 6: Khởi hành

Lý Khinh Khinh tỉnh lại trong cơn lắc lư, trên người chỉ mặc một lớp vải mỏng đỏ nhạt bị Quý Lăng Xuyên ôm trong lòng, trong huyệt nhét bi sắt, trong bụng toàn là tinh dịch của ông, nàng bị bụng mình dọa sợ, tủi thân nhìn Quý Lăng Xuyên.

Nếu như đã hạ quyết tâm muốn dạy dỗ nàng, vậy thì phải để nàng quen với việc bị rót tinh ngậm bi sắt trong thời gian dài. Quý Lăng Xuyên cố ý nghiêm mặt nói: "Kiều Kiều bây giờ lại không nghe lời phụ thân như vậy sao?" Lý Khinh Khinh muốn khóc mà không dám, bên cạnh lại không có người có thể dựa vào, chỉ có thể dùng cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ Quý Lăng Xuyên, yếu ớt dùng má cọ lên ngực nam nhân, miệng đáp ứng: "Nghe lời, nghe lời." Lúc này Quý Lăng Xuyên mới hài lòng, mổ nhẹ lên miệng nhỏ của nàng.

Lần này đường đi Tây Bắc xa xôi, Tần Hoàng lại ra lệnh giám sát Ký Châu, Quý Lăng Xuyên lo công chúa nhỏ cơ thể yếu đuối, từ bỏ cuộc điều tra ngầm, đi thẳng quan đạo.

Lý Khinh Khinh thấy xe ngựa rộng rãi, muốn thoát ra khỏi lòng Quý Lăng Xuyên, tự mình ngồi một bên. Đại tướng quân đâu chịu buông người ôn hương nhuyễn ngọc này ra, hai chân kìm hãm đôi chân yếu đuối đang làm loạn, rõ ràng cũng không có gì, công chúa nhỏ chỉ là cảm thấy xấu hổ mà thôi, tâm can run rẩy không ngừng. Trên đường khi gặp phải xóc nảy, hai chân công chúa nhỏ lại bị kẹp chặt, đồ vật trong huyệt lại bắt đầu chuyển động.

"Phụ thân, người để đồ gì vào vậy? Sao lại còn biết chuyển động." Hai má Lý Khinh Khinh đã đỏ bừng: "Đương nhiên là đồ vật để làm cho Tiểu Kiều Nhi của ta sung sướng rồi, trong bảo huyệt này của con làm sao có thể rời khỏi đồ vật." Nói xong lại ác ý dùng sức đánh mấy cái lên mông vểnh của Lý Khinh Khinh, sa y khó có thể che được sắc xuân, rất nhanh vết bàn tay đã hiện lên. Lý Khinh Khinh không chịu nổi cái tát của ông, kẹp mông lại, hoa huyệt chịu ảnh hưởng bắt đầu co rút, bi sắt ở bên trong chịu kích thích bắt đầu nhảy lên xuống, mơ hồ có tiếng chuông lanh lảnh. Lý Khinh Khinh không biết có chuyện gì, sợ đến nỗi trực tiếp chui vào trong lòng Quý Lăng Xuyên, hai bên ngực mềm run rẩy, ép lên ngực ông.

Quý Lăng Xuyên cũng chỉ làm mà không nói, cúi đầu gặm đầu vú của nàng, lưỡi lớn ở trên đó cọ sát nhiều lần, đánh mấy vòng rồi ngậm vào, công chúa nhỏ rất nhanh đã mềm nhũn ở trong lòng ông, cảm giác ấm nóng nơi đầu vú truyền đến không cho nàng xem nhẹ, càng ưỡn ẹo càng bị ngậm chặt hơn. Tiếng chuông càng vang lên lớn hơn, công chúa nhỏ cuối cùng nhận thức được âm thanh đó truyền đến từ bên dưới mình, càng gấp gáp không thôi, mắt hạnh cầu xin nhìn về phía Quý Lăng Xuyên. Đại tướng quân ngẩng đầu lên từ cặp ngực của nàng, tiếp nhận sự cầu xin của nàng. Lòng bàn tay xoa xoa cái đầu đầy tóc của nàng, thể hiện sự an ủi dịu dàng, sau đó cánh môi phủ lên, cẩn thận miêu tả lại hình môi của nàng, giống như cái bút lông sói thô ráp nhất lại hạ xuống những nét bút như mưa bụi Giang Nam.

Kiều Kiều Nhi trong lòng bị hôn đến mức quên trời quên đất, không chịu được bị tụt xuống, may mà có Đại tướng quân dùng một tay quấn lấy eo thon. Nhiệt độ bỏng người cánh lớp sa y mỏng không ngừng truyền đến từ chỗ nam nhân. Bởi vì phải chăm sóc cho công chúa yếu ớt, trong xe ngựa vẫn luôn đốt than, mùi tùng hương lượn lờ. Lúc này Lý Khinh Khinh đổ mồ hôi nhễ nhại, nửa là vì cơ thể nóng bỏng của Quý Lăng Xuyên, nửa là vì bi sắt bên trong hoa huyệt.

"Phụ thân... Giúp Khinh Khinh... Ưm.... Lấy ra đi..." Công chúa nhỏ chủ động vươn lưỡi nhỏ đinh hương ra đuổi theo hành tung của Đại tướng quân, đầu tiên là cẩn thận đụng vào, còn mang theo sự ngượng ngùng của nữ tử, sau đó can đảm chủ động trêu chọc, ẩm ướt liếm qua, không bỏ qua một tấc nào, nhẫn nại mà tỉ mỉ. Quý Lăng Xuyên không ngờ Kiều Kiều của ông còn có bản lĩnh như vậy, môi thơm chọc loạn tâm trạng của ông, đương nhiên sẽ hoàn trả lại gấp bội, một nụ hôn mà hai người đều động tình khó chịu, bốn mắt nhìn nhau, sự triền miên không nói nên lời.

Đại tướng quân nhận được ân huệ của công chúa nhỏ đương nhiên là muốn tận tâm tận lực, Quý Lăng Xuyên nhấc hai chân Lý Khinh Khinh để lên đùi mình, lại giơ ngón trỏ và ngón giữa ra đi vào trong hoa huyệt, muốn lấy bi sắt ra cho nàng, ai ngờ ngón tay vừa đi vào đã bị vách thịt tầng tầng ở xung quanh hút như muốn ăn vào, sau vài lần ra vào bi sắt bị đẩy vào sâu hơn. Lý Khinh Khinh vừa gấp vừa tức, vung nắm đấm trắng phấn đấm về phía Quý Lăng Xuyên, lại bị ông cầm ngược lại, ông dán lên bên tai nàng nói: "Phụ thân giúp con buông lỏng, chỗ đó của con chặt quá rồi."

Nói xong lại nhấc súng ra trận, bi sắt bị đẩy đến chỗ sâu hơn, tiếng kêu cũng càng lớn hơn, còn trộn lẫn với tiếng rên yêu kiều của công chúa nhỏ, tinh dịch chịu áp lực từ trong hoa huyệt ào ào tiết ra ngoài, tiếng va chạm bạch bạch bạch ở trong xe ngựa kín đáo vô cùng rõ ràng.

Quý Lăng Xuyên cảm nhận được cơ thể công chúa nhỏ đã thả lỏng rồi, rút gậy thịt của mình ra, mạnh mẽ ấn lên bụng nhỏ lồi lên của nàng, phối hợp với ngón tay, cuối cùng cũng lấy được viên bi sắt đó ra.