Chương 9: Âm khác dương sai

Lúc này Quý Hoàn vì giúp phụ thân mới thành hôn của mình, chỉ có thể tự theo dõi chuyện điều tra vụ án. Ban đầu hắn đến là để cách chức Châu mục Ký Châu của Lưu Thịnh, nhưng còn phải thu thập bằng chứng, thế là phải chào đón độc nữ của Lưu Thịnh với nụ cười, thỉnh thoảng lại bị nàng ta chiếm tiện nghi.

Hôm nay chính là đại thọ bốn mươi của Lưu Thịnh, ông ta gọi bạn gọi bè tổ chức tiệc rượu lớn. Bình thường ái nữ và Quý Hoàn tiếp xúc với nhau ông ta đều để trong mắt, sớm đã coi hắn như con rể, lần này còn sắp xếp hắn ngồi bên tay phải trong bàn tiệc.

Quý Lăng Xuyên bỏ qua ánh mắt cầu cứu của Quý Hoàn, hào phóng nhận lời nịnh hót của Lưu Thịnh, tên Châu mục đó lại nói: "Vẫn là Đại tướng quân nghĩ xa, họ Từ lớn hơn năm tuổi mới có một nữ nhi, Tướng quân trẻ tuổi đã có tiểu hầu gia rồi." Vốn là lời khen, không biết chỗ nào chọc đến Quý Lăng Xuyên, ông nhất thời đen mặt lại, Lưu Thịnh không nói thêm gì nữa.

Quý Hoàn đứng lên giải vây: "Phụ thân, gần đây Hoàn đọc sách có nhiều chỗ không hiểu, vẫn mong phụ thân dời bước." Quý Lăng Xuyên đoán chắc hắn muốn nói đến tiến triển, trầm mặt cùng hắn đi ra hoa viên.

"Phụ thân, con đã tra được trong thư phòng của Lưu Thịnh có một mật thất, chìa khóa chính là vòng tay của nữ nhi ông ta." Mấy tháng không gặp Quý Hoàn càng trở nên thành thục, làm chuyện cũng đáng tin cậy.

"Cô nương đó đúng là tốt với con thật." Một câu rất bình thường của Quý Lăng Xuyên làm Quý Hoàn càng gấp gáp hơn.

"Phụ thân hiểu nhầm rồi, con thật lòng với công chúa, có trời chứng giám!"

"Nhớ rõ thân phận của con."

"Phụ thân yên tâm, Hoàn một lòng một dạ với mẫu thân, không dám đi quá giới hạn, chỉ mong mẫu thân vui vẻ không lo buồn."

Hai người nhất thời không có gì để nói, bèn trở về tiệc rượu.

Đợi đến giờ hợi mới tan tiệc, Quý Hoàn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lòng thầm nói không được, sợ có người đã hạ thuốc cho hắn. Trong đầu óc mê man toàn là bóng dáng của Lý Khinh Khinh, chỉ xoay người lên ngựa băng băng quay trở về phủ trước Quý Lăng Xuyên.

Nói ra viện phủ này trước đây hắn đã chọn lựa kỹ lưỡng, nhưng lại chưa đi vào lần nào, đã lâu rồi không gặp Lý Khinh Khinh, cô nương không có lương tâm kia không biết có nhớ hắn không nữa.

"Ca ca!" Lý Khinh Khinh đang ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động còn tưởng là Quý Lăng Xuyên trở về, không ngờ lại là Quý Hoàn lâu ngày không gặp.

Quý Hoàn sớm đã bị một tiếng gọi mềm mại này làm cho cả người tê dại, không để ý đến điều gì khác, nhấc súng đi vào, một đường đến chỗ sâu nhất. Hai người đều đến đỉnh điểm. Quý Hoàn không biết mỗi ngày Lý Khinh Khinh bị Quý Lăng Xuyên rót tinh dạy dỗ, chỗ hoa huyệt vẫn luôn ướt rượt, có thể thu thập bất cứ lúc nào.

"A... Ca ca nhẹ một chút...." Mấy ngày nay Quý Lăng Xuyên đa phần đều là dịu dàng cẩn thận, cô đã lâu không làm mạnh mẽ như thế này.

"Chỉ mới mấy cái mẫu thân đã thế này, trong huyệt ướt như vậy, chắc chắn là muốn câu dẫn nam nhân nhỉ!" Nói xong cũng không quan tâm gì bắt đầu đâm ngang đâm dọc.

"Không có! Ca ca nói linh tinh... Ưm ưm... Đi ra!" Lý Khinh Khinh bị hắn bắt quỳ gối trên thảm, quay lưng lại với hắn, hai chân bị đâm đến run rẩy.

Quý Hoàn vốn đã uống rượu, lại trúng dâm dược khô nóng không thôi, không được dịu dàng như thường ngày, hai tay ấn mông trắng của Lý Khinh Khinh tách ra hai bên, để tiện cho mình đi vào càng sâu hơn.

Phát giác được Lý Khinh Khinh muốn bò về phía trước, hắn kéo người trở lại, hai chân kẹp lấy hai chân thon của Lý Khinh Khinh, dùng sức cắm xuyên. Hang động của Lý Khinh Khinh hút tinh dịch đã quen rồi, bây giờ chỉ cần có đồ vật đi vào trong là bắt đầu vừa mở vừa hút, không kẹp cho bắn tuyệt đối không buông ra, vách thịt tầng tầng lớp lớp chèn ép gậy lớn, từng đợt dâm thủy từ bên trong tưới lên nó, chỉ cảm thấy vô số cái miệng nhỏ trong hoa huyệt đều đang cắn, rất nhanh Quý Hoàn đã bắn đợt tinh dịch đầu tiên vào, Lý Khinh Khinh đang mang thai cơ thể yếu đuối, trực tiếp bị hắn bắn ngất đi. Đợi hắn đi ra mới biết được chỗ kỳ diệu của hoa huyệt Lý Khinh Khinh, thế mà lại kín kẽ không rơi ra ngoài một giọt nào.

Cũng thật trùng hợp, bình thường Đại tướng quân về đến phủ điều đầu tiên làm là chạy thẳng đến phòng công chúa nhỏ, nhưng hôm nay đã uống rượu, sợ hơi rượu hun ngạt ái thê mang thai, cẩn thận lau sạch người mới vào phòng. Nào biết mới vào đã ngửi thấy hơi thở hoan ái nồng đậm, công chúa nhỏ bị thao ngất đi, tóc tai rơi loạn, y san cởi hết. Tuy rằng hai mắt nhắm lại nhưng vẫn có một chút nước mắt, hai má đỏ bừng, lại nhìn thấy vết đỏ loang lổ trên cặp ngực nàng, đầu vú sưng lớn, phần bụng ưỡn ra như là đã có thai năm tháng, không biết đã ăn vào bao nhiêu tinh dịch. Hai cánh âm môi chỗ hoa huyệt đỏ thẫm óng ánh dâm thủy, ngay cả hai đầu gối cũng vì quỳ lâu mà hồng lên, Quý Lăng Xuyên sao còn không hiểu ra.

Tát cho Quý Hoàn một cái rồi mắng: "Thứ khốn nạn! Mẫu thân ngươi đang mang thai, vốn đã vất vả rồi, còn bị ngươi giày vò như vậy." Lúc này Quý Hoàn mới tỉnh rượu, hắn không hề biết chuyện Lý Khinh Khinh mang thai, nhớ lại những chuyện hoang đường mình vừa làm lúc nãy không khỏi đổ mồ hôi lạnh, sao bản thân có thể hồ đồ như vậy!

Lý Khinh Khinh trên giường bị đánh thức, nhìn Quý Hoàn quỳ trên đất, tưởng rằng Quý Lăng Xuyên phạt nặng hắn, vội vàng bò vào trong lòng Quý Lăng Xuyên làm nũng: "Phụ thân đừng trách ca ca, Khinh Khinh đã lâu rồi không gặp ca ca nên rất nhớ, không biết nặng nhẹ, không phải phụ thân nói người một nhà phải thân thiết sao?" Quý Lăng Xuyên đương nhiên không nỡ Lý Khinh Khinh, chỉ có thể bỏ qua cho Quý Hoàn. Quý Hoàn càng tự trách, âm thầm thề đời này tuyệt đối không thể phụ Lý Khinh Khinh.