Chương 2: Mộng tưởng

Tôi rất quen thuộc với bệnh viện Nhân dân, mẹ tôi từng là bác sĩ ở đây, tôi đã ở đây với bà từ khi còn rất nhỏ! Mặc dù bây giờ mẹ tôi đã mất, nhưng dù đã hơn bảy mươi năm rồi, trong lòng tôi vẫn còn nhớ rõ, bởi vì hoàn cảnh không thay đổi nhiều, và ở góc đông nam, đó chính là đường vào nhà xác!

Lẽ nào tôi đã chết?

Tôi thật sự chết rồi sao?

Nếu không, tại sao con dâu và con trai của tôi lại khóc thương tâm như vậy?

Trong khi khóc, họ bế tôi đến một ngăn kéo có thể di chuyển, sau đó nhét tôi vào trong ngăn lạnh!

Nằm trong ngăn lạnh tối om, tôi không nhìn thấy những giọt nước mắt của con dâu và con trai, chứ đừng nói đến tiếng khóc của họ!

Một lát sau, tôi nghĩ rằng bọn họ đã rời đi, cho nên cảm thấy mình thật cô độc!

"Con trai, con dâu, đừng bỏ bố lại một mình!"

Tôi muốn khóc, nhưng tôi không thể khóc được!

Chuyện sau đó, tôi càng không muốn nói nữa!

.....

Không biết qua bao lâu, ngăn lạnh lại được mở ra, tôi lại nhìn thấy con dâu và con trai đang đi đến với vẻ mặt buồn bã!

Hai người họ lại bắt đầu khóc ngay khi nhìn thấy tôi!

Gia đình vây quanh xác tôi và cúi đầu trong im lặng!

Sau đó, một người đàn ông đã mở tờ giấy trong tay ra, hắn là bạn của con trai tôi, có lẽ tờ giấy trong tay hắn chính là một bài điếu văn, rồi hắn đọc một cách rất trang trọng!

Mặc dù tôi không nghe thấy gì, nhưng tôi biết tôi thực sự đã chết!

Đáng lẽ, tôi không nên làm điều đó, tôi biết bản thân mình có khả năng, nhưng tôi đã không thành công, tôi chỉ là một người bình thường cho đến khi tôi chết, và chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi!

Tôi không thể hình dung ra được, tôi không hiểu tại sao lại như vậy?

Giữa hiện thực và mộng tưởng, luôn có một khoảng cách quá lớn!

Khi còn trẻ, tôi đã từng nghĩ đến cái chết, tôi mong rằng sau khi chết sẽ được cất giữ mãi mãi trong quan tài bằng pha lê, để thế hệ sau này có thể chiêm ngưỡng tôi, hoặc chôn tôi dưới những lăng mộ như các vị Hoàng đế, hay ít nhất cũng phải đem tro cốt của tôi dải khắp biển cả quê hương, để cho triệu người khóc thương, hai mắt đẫm lệ đưa tiễn!

Nhưng bây giờ, đám tang của tôi chỉ có vài người!

Vợ tôi được con trai và con dâu dìu đi từng bước một, tôi nhìn các con mà trong lòng bất đắc dĩ, tôi rất muốn gọi vợ tôi quay lại, vợ chồng sống với nhau hơn 60 năm, sao bà ấy lại nỡ lòng nào rời bỏ tôi, nhưng tôi không thể gọi ra được!

Nhìn con trai, tôi chợt nhớ lại những ngày nó còn nhỏ, ngày nào nó cũng ôm cổ tôi bắt tôi làm ngựa chạy quanh nhà! Cho đến khi nó lớn hơn một chút, nó thường rúc vào lòng tôi và thì thầm vào tai tôi rằng:

"Bố ơi, con yêu bố!"

Về phần con dâu, cô ấy thay con trai ôm chặt tấm ảnh của tôi, sau đó nhìn tôi một lát rồi bước ra khỏi nhà tang lễ, trong nháy mắt đó, đây chính là khoảng khắc cuối cùng tôi nhìn thấy đứa con dâu của mình!

Rất nhanh, có hai nhân viên bước vào và nhét tôi vào trong lò hóa thân!

Tôi nằm im, cảm giác như đang chụp CT trong bệnh viện, một lúc sau, rất nhiều dầu trào ra từ xung quanh thành lò, sau đó toàn thân của tôi bốc cháy dữ dội!

Trên thực tế, tôi không cảm thấy đau đớn gì cả, ngược lại tôi còn nhìn thấy rõ ràng cơ thể của mình đang tan ra từng chút một, sau đó cơ thể càng ngày càng nhẹ, và dần dần tôi có cảm giác mình đang bay...

Tôi như một làn khói bốc ra từ lỗ thông hơi của lò thiêu, tôi liếc nhìn lần cuối cái nơi bản thân mình đang nằm, và giờ đây, chẳng còn gì ngoài một đống tro trắng, tôi biết rằng trong một vài ngày tới, tôi sẽ được con dâu và con trai đến lấy tro của tôi mang đi, nhưng tôi không thể đợi họ được, vì tôi đã bay lên trời dọc theo ống khói nổi tiếng của Bát Bảo Sơn!

Lúc này, tôi đang lơ lửng và trôi nổi, tôi không biết mình sẽ đi về đâu?

"Xin chào!"

Đột nhiên, một tiếng chào đột ngột vang lên từ phía sau khiến cho tôi không khỏi giật mình!

Nhiều ngày như vậy chưa nghe thấy âm thanh, hơn nữa cũng không được nói chuyện với người nào, cho nên bây giờ tôi cảm thấy rất lạ!

Nhưng khi tôi quay đầu lại, thậm chí tôi còn kinh ngạc hơn, không ngờ trước mặt tôi lại chính là nữ MC của đài truyền hình, đây chính là cô gái đã khiến cho tôi chết mê chết mệt...Không đúng, tôi vì cô ấy nên mới tinh tẫn nhân vong!

"Cô bé...Tại sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ cô cũng chết rồi? Có phải cô bị tên đại nhân vật kia địt chết hay không?"

Nói xong lời này, tôi lại không nhịn được giật mình, nhưng không phải bởi vì tôi đã nói chuyện được, mà là vì lời nói của tôi quá thô lỗ, thậm chí là tục tĩu!

Cô bé này cũng không hề tức giận, ngược lại tiếp tục mỉm cười nhìn tôi:

"Tiểu đệ đệ, đệ hiểu nhầm tỷ rồi, tỷ chính là Tử Hà Tiên Tử, người đưa đệ lên Thiên đường!"

"A?"

"Cái gì tiểu đệ đệ?"

"Tôi trở thành tiểu đệ đệ từ lúc nào vậy?"

Khi tôi nhìn lên những đám mây, tôi chợt nhìn thấy khuôn mặt của một đứa trẻ!

"Mẹ kiếp..."

Tôi thực sự trở thành một đứa trẻ, nhưng ham muốn của tôi vẫn không thay đổi, hai mắt của tôi luôn vô thức nhìn chằm chằm vào hai bầu vú căng phồng của Tử Hà Tiên Tử và nuốt nước miếng một cách thèm thuồng!

Cũng không biết tôi lấy đâu ra dũng khí, sau tiếng chửi thề, tôi chợt nhào tới ôm lấy Tử Hà Tiên Tử và lột sạch quần áo của nàng!

"Ai nha...Đệ làm gì vậy?"

"Địt tỷ chứ làm gì!"

Tôi đã kìm chế bảy tám chục năm trời, nhưng bây giờ, những gì tôi thốt ra khỏi miệng đều là những lời rất thô tục, và tôi không thể chịu đựng được thêm nữa, căn bản tôi cũng không muốn chịu đựng nữa!

Sau khi lột sạch quần áo trên người của Tử Hà Tiên Tử, trước mặt tôi là hai bầu vú trắng nõn căng phồng, hơn nữa còn rất mềm mại và mịn màng!

Tôi nắm lấy một bên vú, cúi đầu ngậm lấy bên vú còn lại liếm mút một cách điên cuồng!

"Ah...Tiểu đệ đệ...Mau thả tỷ ra..."

Tử Hà Tiên Tử hoảng sợ, hai tay vô thức ôm lấy đầu tôi đẩy ra!