Chương 1

” Chị, hôm nay sao lại tan làm sớm thế?”

Ngẩng đầu liền nhìn thấy Dương Vũ mới dặm xong lớp trang điểm, đeo túi xách nữ từ trong nhà vệ sinh đi ra, Tân Địch giám đốc khách hàngmới nhận chức, không nhịn được mà tò mò hỏi.

“À......ừ! Chị có chút việc, đi trước đây.” Dương Vũ có chút không tập trung trả lời.

“Chị! Mặt chị đỏ lên rồi kìa.”

Tuổi của Tân Địch mặc dù kém Dương Vũ mười mấy tuổi, nhưng từ ngày vào ngân hàng này liền đi theo Dương Vũ rồi, quan hệ của hai người rất tốt, giữa hai người vẫn là bạn bè tốt mà không cần nói ra. Lúc này Tân Địch vắt tay lên một bên vai của Dương Vũ, miệng dán sát vào bên tai của cô, thấp giọng nói:

“Sao nào? Chị đi hẹn hò à?”

“Hẹn cái đầu em ấy.”

Dương Vũ tức giận trợn mắt nhìn Tân Địch một cái:

“Em Muốn đàn ông muốn đến điên rồi à? Chị em là người có chồng rồi.”

“Vâng vâng vâng, chị có chồng, chị giỏi được chưa.”

Tân Địch vẫn không định tha cho Dương Vũ, nắm lấy cánh tay của cô nói:

“Chị, chị muốn đi rồi sao? Bây giờ còn chưa đến bốn giờ đâu?”.

Dương Vũ trong lòng thầm thở dài một hơi, trong lòng nói nếu trước tiên không ứng phó được “Nha đầu nhiều chuyện” nổi tiếng trong ngân hàng ở trước mắt này, hôm nay bản thân sợ là không đi được rồi, chỉ đành bất lực nói:

“Thật sự sợ em rồi đấy, chị tối nay có buổi họp lớp, phải đi liên hoan! Được chưa?”

“Buổi họp lớp ạ.”

Tân Địch trợn đôi mắt to gắn lông mi giả của cô ấy lên:

“Vậy dĩ nhiên là tốt rồi! Trên mặt tinh thần áp đảo bạn nam, ở mặt xác thịt chinh phục bạn nữ, chị à thành thật khai ra đi! Có phải là bạn nam có sự nghiệp thành công, tiền nhiều đến nỗi tiêu không hết, đợi tối nay để hạ gục chị?”

“Thật sự phục em rồi đấy, càng nói thì càng nói linh tinh.” Dương Vũ thật sự có chút sợ cô gái mồm không có gì ngăn cản được, chỉ đành thở dài nói:

“Nếu thật sự có bạn nam như vậy, chị nhất định sẽ giới thiệu cho em? Như vậy được rồi chứ?”

“Thật nhé ạ.” Tân Địch vui mừng nắm chặt tay Dương Vũ nói: “Chị, chị nhất định phải nói lời giữ lấy lời nhé, lí tưởng nửa đời sau bớt phấn đấu đi mười mấy năm của em có thể thành hiện thực hay không, vậy thì phải dựa hết vào chị rồi.”

Dương Vũ khó khăn lắm mới thoát khỏi được giằng co với Tân Địch, đi đến con đường ở bên ngoài ngân hàng, muốn vẫy muốn chiếc taxi, nhưng lại suy nghĩ gì đó, vẫn là từ trong túi xách nữ lấy điện thoại ra trước, gọi một cuộc điện thoại.

Là giọng của một người đàn ông trung niên trầm ổn từ trong điện thoại truyền đến: “Alo?”

“À, giám... giám đốc Đổng, là chị đây?” Tâm trạng của Dương Vũ có chút lo lắng.

“Ơ! Là sư tỷ ạ.” Giọng của người đàn ông trung niên trở nên có chút vui vẻ, “Chị xem chị xem, sao vẫn còn gọi là giám đốc Đổng, không phải em đã nói với chị rồi sao? Cứ như lúc trước ở trường vậy, em gọi chị là sư tỷ, chị gọi em là Bình Xuyên.”

“Được... được, Bình Xuyên.” Dương Vũ hồi phục hơi thở một chút. “Đây mới đúng chứ ạ! Sư tỷ, đúng rồi, chị bây giờ tìm em là có việc sao?” Đổng Bình Xuyên hỏi.

Dương Vũ chỉ cảm thấy trái tim của mình lại đột nhiên như muốn rơi xuống vậy: “Bình Xuyên, em quên rồi sao? Hôm nay là thứ sáu....”

“Hả?.....À! Đúng rồi, sư tỷ chị xem trí nhớ của em tệ chưa này, đúng rồi tối nay hẹn chị đi ăn cơm.”

“Em là sếp lớn, bận nhiều việc, chị hiểu mà.” Dương Vũ chỉ đành giả vờ độ lượng cười nói: “Thế nào? Chị lại ở Shangri-La đặt bàn rồi.”

“Cái này....” Đổng Bình Xuyên do dự một chút: “Sư tỷ, thật sự ngại quá, tối nay em thật sự có việc không thể đi được....”

Còn chưa đợi Dương Vũ nối tiếp lời, Đổng Bình Xuyên đã tiếp tục nói: “Có điều, em biết sư tỷ đột nhiên tìm em, nhất định là có việc cần em giúp đỡ, tình bạn nhiều năm của chúng ta, việc của người khác em có thể không giúp, nhưng việc của sư tỷ vậy thì chính là việc của em rồi! Hay là như này đi? Em bây giờ vẫn còn ở công ty, chị có chuyện gì không bằng cứ đến đây nói với em? Nếu việc một tiếng rưỡi không nói hết được, đợi ngày mai chúng ta lại hẹn thời gian khác, chị thấy sắp xếp như này có được không ạ?”

“Vậy cũng được.” Dương Vũ nhìn đồng hồ, bây giờ mới đến bốn giờ, công ty của Đổng Bình Xuyên nằm trong tòa nhà landmark Tín Dũng của trung tâm thành phố, ngồi xe đi đến đó cũng chỉ mất mười phút, vì vậy vội đồng ý luôn, bất kể là như thế nào vẫn nên gặp mặt trước rồi hẵng nói.

Tắt điện thoại, Dương Vũ vẫy một chiếc xe taxi, ngồi ở ghế đằng sau hít sâu một hơi. Trong điện thoại Đổng Bình Xuyên một câu sư tỷ gọi vô cùng rất thân mật, nhưng thật ra hai người bọn họ tính ra cũng sắp gần 20 năm không có liên lạc gì rồi.

Năm đó lúc ở trường đại học, Dương Vũ bà từng là một đoá hoa nổi tiếng của học viện tài chính, người theo đuổi bà có vô số, năm bà học đại học năm tư, một sinh viên nam mới mới nhập học vào trường theo đuổi cô một cách điên cuồng, có điều đàn em khoá dưới này tên Đổng Bình Xuyên một là gia thế bình thường, hai là tướng mạo không xuất chúng, trong vô số người theo đuổi dãy dài chỉ là thêm một người mà thôi, không hề nổi bật gì trong số đó, tất nhiên sẽ không lọt vào mắt của hoa khôi trường là bà rồi. Sau mấy lần ngầm từ chối lẫn từ chối trực tiếp, ông ấy dường như không nản chí, cho đến lúc sau khi bà tốt nghiệp gả cho Hàn Thiếu Nghĩa, lúc này mới không thấy tin tức của Đổng Bình Xuyên.

Nhưng không ngờ được rằng, Dương Vũ năm đó hoàn toàn nhìn sai rồi! Đổng Bình Xuyên tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường, sau khi tốt nghiệp, ông ấy trước tiên là thi công chức vào làm tài vụ cục giáo dục của thành phố, thường xuyên qua lại, nhưng mà có một ông sếp ở phòng giáo dục vậy mà lại xem trọng ông ấy, còn mời ông ấy làm con rể! Sau khi làm mấy năm ở cục giáo dục, Đổng Bình Xuyên bắt đầu kinh doanh, đầu tiên là kinh doanh liên quan đến văn hoá của cục giáo dục, cũng không biết được ông ấy lăn lộn như thế nào, công ty của ông ấy phát triển vô cùng thần tốc, mười mấy năm tiếp theo, công ty của ông ấy sớm đã vượt qua loại hình doanh nghiệp văn hoá rồi, bành trướng thêm vài lĩnh vực như cổ phiếu, bất động sản..., bây giờ đã trở thành doanh nghiệp đứng đầu của thành phố nhỏ ven biển Bình Hà này rồi, bản thân ông cũng trở thành phú hào trong top 5 của thành phố, mấy năm trước còn trở thành uỷ viên hội nghị hiệp thương chính trị, vô cùng nở mày nở mặt.

Dương Vũ sau khi tốt nghiệp lại làm việc ở trong ngân hàng, sau một năm gả cho Hàn Thiếu Nghĩa đã theo đuổi bà nhiều năm, Hàn Thiếu Nghĩa cùng tuổi với bà, lúc trước học kiến trúc sư, gia cảnh giàu có, vừa mới tốt nghiệp đại học, bố mẹ liền mua cho ông ấy một chiếc xe BMW năm đó tương đối đắt tiền để lái xe khắp đường. Hàn Thiếu Nghĩa anh tuấn, phong độ, lại rất chịu tiêu tiền cho bà, cuối cùng bởi vì vậy mà thắng được trái tim của mỹ nhân.

Đến nỗi sự nghiệp của bản thân Dương Vũ, bản thân bà rất xinh đẹp, nhưng tác phong cực kì nghiêm túc, cấp trên của ngân hàng có lúc ra ám hiệu trong một vài phương diện cho bà, bà toàn bộ đều nhắm mắt làm ngơ, ngày bình thường ăn mặc bộ vest vô cùng kín đáo, đúng giờ đi làm tan làm, cộng thêm năng lực nghiệp vụ của bà cũng không gọi là xuất sắc, vì vậy tốc độ thăng chức tất nhiên cũng không thể nhanh được, làm việc hơn 20 năm, cũng chỉ lên đến phó trưởng phòng bộ phận tài vụ mà thôi.

Năm thứ hai sau khi Dương Vũ và Hàn Thiếu Nghĩa kết hôn, con trai của hai người Hàn Dương được sinh ra, một nhà vốn dĩ cũng tính là sống vô cùng vui vẻ hạnh phúc, nhưng năm Hàn Dương chín tuổi, bố chồng tinh anh lão luyện của Dương Vũ qua đời, Hàn Thiếu Nghĩa kế thừa công ty của bố. Nhưng Hàn Thiếu Nghĩa từ nhỏ đã sống dưới đôi cánh của bố mẹ căn bản không phải là nhân tài kinh doanh, mặc dù đã là người thành niên hơn 30 tuổi, có vợ có con, lại không thể gánh vác nổi cơ nghiệp của gia đình, ở trong sự nghiệp vấp phải trắc trở bốn phía. Công ty ở trong tay ông ấy càng ngày càng sa sút, đến mấy năm trước càng là mắt thấy không được nữa rồi, tài sản của công ty có thể thế chấp ngân hàng trên cơ bản đều thế chấp hết rồi, đến mấy năm trước quả thực không thể nào mà chống đỡ được nữa rồi, Hàn Thiếu Nghĩa thậm chí giấu vợ, đi vay nợ lãi cao của người có bối cảnh xã hội đen ngầm ở thành phố.

Đến năm nay, những chủ nợ hung ác liên tục đến nhà đòi nợ, Dương Vũ lúc này mới biết chồng ở bên ngoài nợ một món nợ khổng lồ đến như vậy! Bà và Hàn Thiếu Nghĩa cãi nhau một trận lớn, nhưng cãi nhau có thể giải quyết được vấn đề gì chứ? Hàn Thiếu Nghĩa lúc vay tiền dùng tên của hai vợ chồng, bên trên thậm chí còn có con dấu riêng của Dương Vũ, cũng chính là nói đây là khoản nợ chung của hai vợ chồng, cho dù Dương Vũ ly hôn cùng với ông ấy cũng không trốn khỏi trách nhiệm này.

Chính vào lúc hai người đang sứt đầu mẻ trán, vào buổi tối của một ngày Dương Vũ ngẫu nhiên ở trên bản tin của đài truyền hình thành phố nhìn thấy Đổng Bình Xuyên vẻ mặt hớn hở tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, ở đó nói về trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp, lúc này mới nhớ đến năm đó còn có nhân vật này từng theo đuổi mình. Nhưng vậy thì có làm sao chứ? Dù sao đó là chuyện của 20 năm trước rồi, chẳng lẽ bây giờ còn có thể hy vọng Đổng Bình Xuyên kéo mình một cái sao?

Hàn Thiếu Nghĩa biết năm đó Đổng Bình Xuyên điên cuồng theo đuổi vợ mình Dương Vũ, sau khi nghe Dương Vũ nói đến Đổng Bình Xuyên, ông ấy vô cùng để tâm, ông ấy biết Đổng Bình Xuyên mặt ngoài là một thương nhân đứng đắn, là nhân tài kiệt xuất của giới thương nhân, nhưng con đường làm giàu của ông ấy không hề sạch sẽ như vẻ bề ngoài, năm đó ông ấy trong giới xã hội đen thành phố cũng là nhân vật số một, bây giờ mặc dù rửa tay gác kiếm, nhưng trong xã hội đen vẫn vô cùng nổi tiếng, nếu ông ấy chịu ra mặt dọn dẹp những chủ nợ đó, điều đó đối với ông ấy cũng chỉ là chuyện của một câu nói.

Thế là Hàn Thiếu Nghĩa liền bắt đầu giục Dương Vũ, khiến bà xem xem có thể tìm Đổng Bình Xuyên giúp đỡ. Dương Vũ vốn dĩ không muốn quan tâm đến Hàn Thiếu Nghĩa, nhưng hiện thực chính là bày ra trước mắt, chủ nợ cách hai ba hôm tìm đến nhà, bà còn có đường nào để đi sao?

Bởi vì Đổng Bình Xuyên có quan hệ rộng, muốn tìm phương thức liên lạc với ông ấy là việc không khó, Dương Vũ tìm mấy bạn học năm đó hỏi thăm, liền biết được nơi làm việc của ông ấy. Hôm đó bà đi đến công ty của Đổng Bình Xuyên, ở cửa chính của toà nhà chặn ông ấy lại, lúc Đổng Bình Xuyên nhìn thấy bà, mắt liền sáng lên, buột miệng liền nói ra tên của bà. Điều này khiến Dương Vũ cảm thấy sự việc rất thú vị, bà vội vàng hàn huyên cùng Đổng Bình Xuyên vài câu, sau đó thấy ông ấy cũng là bận đến nỗi không nói được lời nào, cửa chính của toà nhà mọi người đều thấy rõ cũng không dễ để nói chuyện, liền hẹn với ông ấy tối nay cùng nhau ăn cơm, ôn lại chuyện cũ.