Chương 2

Vừa mới xuống taxi, chuông điện thoại liền reo lên, Dương Vũ lấy điện thoại ra nhìn, là chồng bà Hàn Thiếu Nghĩa, bà phiền chán mà nhìn bốn xung quanh, tìm một góc không có người tương đối yên tĩnh, nhận điện thoại.

“Alo, vợ à.”

Dương Vũ trầm mặc.

“Em đã hẹn được giám đốc Đổng chưa?”

“Vẫn chưa.” Dương Vũ trầm giọng trả lời.

“Vẫn chưa? Sao có thể chứ? Không phải từ sớm đã hẹn là tối nay ăn cơm rồi sao?” Giọng của Hàn Thiếu Nghĩa có chút vội:

“Có chuyện gì vậy chứ?”

“Người ta là sếp lớn, nhiều việc bận, quên mất cuộc hẹn này thì có gì kì quái đâu.” Dương Vũ tức giận nói với chồng.

“Vậy.... vậy thì làm sao đây?”

Dương Vũ bình ổn lại tâm trạng: “Cậu ấy không có thời gian ăn cơm, có điều gặp mặt chuyển đến phòng làm việc rồi. Tôi bây giờ đang ở trước công ty của cậu ấy rồi.”

“À.... vậy cũng tốt.....vợ à, em hay là thử xem liệu có thể hẹn cậu ấy ra ngoài, việc này em biết đấy, ở trong phòng làm việc luôn có chút...”

“Anh có phải là lo lắng người đàn ông ta làm gì vợ anh đúng không?”

Dương Vũ tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại được chút lại bắt đầu kích động, nước mắt rơi lã chã, cô lớn tiếng nói vào điện thoại:

“Hàn Thiếu Nghĩa! Anh nhớ rõ cho tôi, tôi làm tất cả mọi việc đều là vì ngôi nhà này.” Nói xong liền dứt khoát ngắt điện thoại.

Tắt điện thoại đi, Dương Vũ đứng ở trong góc phố rất lâu, cuộc nói chuyện lần trước cùng với Hàn Thiếu Nghĩa ở nhà lại thêm một lần nữa xuất hiện ở trong đầu.

Thì ra, sau khi Hàn Thiếu Nghĩa biết được Dương Vũ và Đổng Bình Xuyên hẹn nhau ăn cơm, người đàn ông không có chí khí lại đưa ra gợi ý với Dương Vũ, nếu Đổng Bình Xuyên không quan tâm đến tình bạn năm đó không chịu giúp đỡ, vậy thì Dương Vũ có thể hy sinh thoả đáng một chút, khiến Đổng Bình Xuyên nếm chút ngon ngọt cũng không sao cả.

Người đàn ông trung niên thành công như Đổng Bình Xuyên bây giờ vừa có tiền vừa có thế, những thứ mà trên thế giới này bọn họ dùng tiền và quyền không thể có được đã không còn nhiều nữa, nhưng Dương Vũ là người phụ nữ khi ông ấy nghèo khó không thể nào theo đuổi được, bây giờ ông ấy nhất định rất muốn ôn lại giấc mộng cũ năm đó, nếu Dương Vũ có thể lên giường với ông ấy, vậy thì muốn ông ấy rút ra ít tiền dọn dẹp việc của nhà bọn họ thì một chút cũng không hề khó khăn.

Sau khi nghe xong những lời này của Hàn Thiếu Nghĩa, Dương Vũ kinh ngạc nhìn chồng, một lúc sau liền chửi ầm lên, nói ông ấy không chỉ là một tên khốn lụn bại, mà còn là một người không biết liêm sỉ, vậy mà lại tặng vợ của mình cho người đàn ông khác chơi. Nhưng không ngờ được rằng Hàn Thiếu Nghĩa vậy mà còn chế giễu lại, nói bà cũng trả phải người phụ nữ trinh trắng gì cả, cho dù bất kể ngủ cùng người đàn ông khác mấy lần cũng đều là ngủ, thêm một lần thì có sao đâu?

Dương Vũ bị lời này của Hàn Thiếu Nghĩa làm tức giận đến nỗi dường như muốn ngất đi vậy. Thì ra, 10 năm trước, lúc đó tình hình kinh tế của nhà bọn họ rất tốt, cũng coi là gia đình giàu có, lúc con trai của hai người Hàn Dương được bốn, năm tuổi, Hàn Thiếu Nghĩa ở bên ngoài bao nuôi một sinh viên đại học làm tình nhân.

Dương Vũ sau khi biết sự tình vô cùng tức giận, bà cũng cùng một đàn em đẹp trai mới tốt nghiệp đi làm ở trong ngân hàng của bà qua lại. Sau đó sự việc bại lộ, dưới sự can thiệp giúp đỡ của bố mẹ Hàn Thiếu Nghĩa, hai người bình tĩnh thương lượng một lần quyết định vì con trai còn nhỏ, hai người bất kể có như thế nào vẫn là nên phải giữ vững được gia đình này. Sau đó hai người cắt đứt qua lại với nhân tình của bản thân, bắt đầu xây dựng lại cuộc hôn nhân đi đến bên bờ vực thẳm này.

Sau đó Hàn Thiếu Nghĩa không có xảy ra bất kì vấn đề nam nữ nào nữa, Dương Vũ cũng không có thêm hành động ngoại tình nào nữa, một lòng giúp đỡ chồng dạy dỗ con, hai vợ chồng nuôi dưỡng Hàn Dương, nhìn cậu ấy trưởng thành lên từng ngày một. Không ngờ rằng mười mấy năm trôi qua rồi, Hàn Thiếu Nghĩa vậy mà còn dám đem chuyện này ra nói!

Cậu bé Hàn Dương này từ nhỏ đã không phải là nhân tài học tập, sau khi tốt nghiệp cấp hai không thi đỗ cấp ba, nhưng dưới tình huống khẩn cấp của gia đình đã không cho phép hai vợ chồng ông bà đóng tiền học phí để con trai tiếp tục học cấp ba nữa, chỉ đành tuỳ tiện học ở một trường trung cấp kỹ thuật của thành phố, sau khi học hai năm cậu không để tâm đến việc đi học nữa, may mà cậu bé Hàn Dương này đẹp trai, lại luôn hướng đến kiện tướng thể thao, thân thể cường tráng, bây giờ ở một phòng gym làm huấn luyện viên thể hình, chỉ là thu nhập lại không cao. Nếu việc ở trong nhà ảnh hưởng đến con cái, vậy thì về sau Hàn Dương cũng sẽ gánh vác trách nhiệm trả nợ vô cùng nặng nề.

Muốn bản thân hiến thân cho Đổng Bình Xuyên để ông ấy dọn dẹp khoản vay nợ lãi này? Dương Vũ mặc dù không muốn, nhưng bà cũng biết Hàn Thiếu Nghĩa nói đều là sự thật, vì cái nhà này, đây dường như là cách cuối cùng rồi, bà bây giờ có thể nói là không còn lựa chọn nào khác.

Lớp trang điểm trên mặt bởi vì vừa nãy khóc đã có chút trôi đi rồi, Dương Vũ nhìn bốn phía xung quanh, bên cạnh chính là tòa trung tâm thương mại lớn, bà đi vào toà nhà đó, ở trong nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm thêm một lần nữa, sau đó hít một hơi thật sâu, giậm chân rồi đi vào trong toà nhà Tín Dũng ở phía không xa.

“Sư tỷ, hoan nghênh chị đến thăm.”

Đổng Bình Xuyên vừa nói vừa đưa cốc trà Thiết Quan Âm ở trong tay mình đặt vào trong tay của Dương Vũ.

“Cảm ơn em nhé Bình Xuyên, em bây giờ thật sự là không giống với lúc trước nữa rồi! Chị thấy công ty của em thật khí thế.”

Dương Vũ khen ngợi nói, đồng thời đánh giá Đổng Bình Xuyên ở trước mắt này, Đổng Bình Xuyên lúc còn trẻ vẻ ngoài không đẹp lắm, thuộc dạng nếu ném vào trong đống người thì tìm cũng không thấy, thua xa anh tuấn phong độ Hàn Thiếu Nghĩa năm đó, bây giờ trung niên phát tướng ra, cho dù mặc vest cũng có thể một cái là nhìn ra cái bụng bia vô cùng rõ ràng.

Nhưng gọi là sự giàu có bức người, cũng chính là bộ vest sang trọng được cắt may vừa người, cộng thêm kiểu dáng vẻ của người thành công lúc nào cũng toả ra, khiến tướng mạo bình thường như ông ấy lúc này xem ra cũng có vài phần quyến rũ trưởng thành của người đàn ông trung niên.

“Sư tỷ quá khen rồi.”

Đổng Bình Xuyên đưa cốc cà phê mà thư ký đã pha xong đến bên miệng, nhấm một ngụm: “Em cũng chỉ là may mắn mà thôi, chị đừng nói nữa, năm đó lúc ở học viện tài chính cũng chả có ai coi trọng em cả! Ha ha.”

Nghe ra được trong lời nói của Đổng Bình Xuyên vẫn có một chút ít oán giận có tài nhưng không gặp thời đối với năm đó, Dương Vũ liền nói:

“Em đấy, cũng được coi là nhân vật nổi tiếng rồi, năm đó là không gặp được không gian để em phát triển ra mà thôi, nếu không một khi có cơ hội, em không phải là sẽ khiến tất cả mọi người đều nhìn với cặp mắt khác sao?”

“Vậy chị thì sao? Sư tỷ? Chị có nhìn em với cặp mắt khác không?”

Đổng Bình Xuyên cười hỏi, thấy Dương Vũ không nói nên lời, ông nhanh chóng cười ha ha chuyển chủ đề đi:

“Không nói những chuyện này nữa, không nói những chuyện này nữa, sư tỷ lần trước chuyện chị nói với em rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Bình Xuyên, chị...chị lần này tìm em là muốn nhờ em giúp đỡ.” Dương Vũ ngồi thẳng người, đối diện với kiểu người từng trải trên thương trường, bà quyết định vẫn là đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói sự việc ra, thế là vẻ mặt bình tĩnh nhìn Đổng Bình Xuyên.

“Ừ, chị nói xem.”

“Là như thế này, chồng chị anh ấy....anh ấy ở bên ngoài nợ người ta một khoản tiền...”

“Chồng chị?” Đổng Bình Xuyên chau mày: “Anh ấy dường như tên....tên....”

“Hàn Thiếu Nghĩa lúc trước cũng học ở học viện tài chính, học kiến trúc sư, cùng khoá với chị.”

“À..... đúng đúng đúng, Hàn Thiếu Nghĩa, em nhớ ra rồi! Đúng là có người tên như vậy! Hot boy của học viện thiết kế.”

Khoé miệng của Đổng Bình Xuyên hơi cong lên rồi nói: “Hai người kết hôn bao lâu rồi?”

“Hai mươi..... hai mươi hai, hai mươi ba năm rồi.” Dương Vũ sơ lược tính một chút.

“Ồ, vậy thì sớm hơn em mấy năm, hai người có con chưa?”

“Có một cháu trai, hai mươi mốt tuổi.”

“Vậy thì tốt quá rồi! Con trai của chị nhất định sẽ rất giỏi giang đúng không ạ? Con nhà em không chán lắm! Năm nay 17 tuổi, vô cùng cứng đầu.”

Nhớ đến đứa con trai một lời khó giải thích của mình, Dương Vũ chỉ đành cười khổ một cái, có điều hôm nay bà đến tìm Đổng Bình Xuyên không phải chỉ để nói chuyện gia đình, thế là liền chuyển hàm ý nói:

“Bình Xuyên, chị biết chúng ta rất nhiều năm rồi vẫn chưa gặp mặt, vừa nói ra liền nói đến vấn đề này, thật sự.... thật sự là rất không thích hợp! Có điều chị bây giờ quả thật không còn cách nào khác nữa! Khoản nợ của chồng chị là vay nặng lãi, người cho vay khoản tiền này chứ cách dăm ba hôm lại đến nhà đòi, chị....chị quả thực là không còn cách nào khác nữa....” Giọng nói của Dương Vũ bắt đầu nghẹn lại.

“Nợ lãi?” Đổng Bình Xuyên cau mày một cái:

“Nợ bao nhiêu? Hỏi vay ai?”

“Tiền gốc không có bao nhiêu cả, nhưng.... nhưng mấy năm nay, cả gốc lẫn lãi, mới.....” Sắc mặt của Dương Vũ lộ ra vẻ vô cùng đau khổ, một lúc lâu mới nói ra một con số còn có tên của chủ nợ.

Đổng Bình Xuyên yên lặng nghe, thỉnh thoảng nhấm hai ngụm cà phê trong cốc, đợi Dương Vũ nói xong, lúc đôi mắt của bà đỏ hoe nhìn ông, lúc này ông mới thở dài:

“Sư tỷ, chồng chị.... không nên như vậy.”

“Bình Xuyên, việc đến hôm nay, chị cũng....” Dương Vũ nghẹn lời:

“Em xem, liệu có thể.... giúp giúp chị?”

“Sư tỷ, khoản nợ hai người nợ đây không phải là con số nhỏ, nói thẳng ra, mặc dù em chống được tình cảnh như này, nhưng mà....” Đổng Bình Xuyên mỉm cười, lắc lắc đầu.

“Bình Xuyên, nếu em có thể giúp chị việc này....chị....chị....”

“chị à.”

Đổng Bình Xuyên thở dài nặng nề: “Chị còn nhớ không? Năm đó ở trong thư em đưa cho chị, em đã nói với chị điều gì? Chị vốn dĩ có thể...”