Chương 5

Vẻ ngoài của Ngũ Nhược Quyên rất đẹp, lúc còn làm đồng nghiệp với Bùi Văn Tuyền liền được thầy giáo nam và các học sinh trong trường phòng là hai đoá hoa xinh đẹp trong số các giáo viên nữ, bà ấy lúc trước cũng là giáo viên, về sau lại làm viên chức, trong mắt đàn ông tìm đối tượng đây là một nghề nghiệp rất tốt, vì vậy mặc dù nói là từng li hôn, ở bên cạnh lại mang theo một đứa con, những năm này người theo đuổi bà ấy luôn rất nhiều, nhưng trái tim của Ngũ Nhược Quyên như sắt vậy, luôn từ chối những người đó.

Cho đến năm ngoái con trai thi vào trường cấp ba, bà ấy mới nói muốn tìm một người đàn ông cùng nhau sống nửa đời còn lại, có điều lãng phí thời gian đẹp đẽ nhất nhiều năm như vậy, Ngũ Nhược Quyên bây giờ cũng đã là người phụ nữ 40 tuổi rồi, con trai lại lớn như vậy nữa, muốn tìm được đối tượng lí tưởng, đó thật sự là điều không dễ dàng gì, có điều gần đây Bùi Văn Tuyền nghe nói bà ấy nói chuyện cùng với một người đàn ông vô cùng tốt, bây giờ còn hẹn gặp mặt, nhưng mà chính là có một điểm, nghe nói người đàn ông đó năm nay mới 33 tuổi, nhỏ hơn Ngũ Nhược Quyên 7 tuổi.

“Chúc cậu may mắn nhé!”

Bùi Văn Tuyền lẩm bẩm, cho dù như thế nào, bà cũng hy vọng bạn thân có thể có một chốn đi về thật tốt. Tắt điện thoại, bà đi siêu thị mua một vài món ăn mà chồng Đổng Bình Xuyên thích ăn, về nhà đi đến phòng bếp bắt đầu chuẩn bị, bà nấu ăn không tính là nhanh, một bữa cơm ba món chính một món canh mà bà nấu gần hai tiếng đồng hồ, lúc tất cả món đều nấu xong là đã qua tám giờ rồi, nhưng mà cứ như vậy, Đổng Bình Xuyên cũng vẫn chưa về nhà.

Bà lại ngồi trước bàn ăn đợi thêm gần một tiếng, cho đến lúc đồng hồ qua chín giờ rồi mới nghe thấy cửa vang lên tiếng chuyển động của chìa khoá, Bùi Văn Tuyền liền đi cửa, Đổng Bình Xuyên khắp người toàn mùi rượu, Bùi Văn Tuyền đỡ lấy ông, lúc này ông mới không ngã xuống.

“Sao anh lại uống nhiều rượu như thế chứ?”

Bùi Văn Tuyền bình thường rất ít khi trách móc chồng, nhưng đối với việc ông thích uống rượu thì cũng sẽ hay khuyên ngăn, dù sao cũng là đàn ông trung niên hơn 40 tuổi rồi, kết quả xét nghiệm mấy năm nay của ông đều thể hiện bệnh liên quan đến chức gan của Đổng Bình Xuyên càng ngày càng nặng, bác sĩ nói ông bị gan nhiễm mỡ, nếu cứ tiếp tục uống rất có khả năng sẽ chuyển hoá thành sơ cứng gan.

“Anh cũng không muốn uống.”

Tửu lượng của Đổng Bình Xuyên rất lớn, thưởng rượu cũng rất tốt, cho dù là uống say rồi, nhiều nhất cũng chỉ là choáng váng buồn ngủ mà thôi, rất ít khi nói linh tinh, sẽ không mượn rượu mà đánh mà đánh mắng người, ông lúc này xem ra vẫn rất tỉnh;

“Em cũng biết anh Phùng rồi đấy, bản thân uống giống như kẻ điên không nói rồi, còn mẹ nó cứ thích chuốc người khác uống....”

“Vậy anh bớt đi uống rượu cùng với anh ấy lại.”

Bùi Văn Tuyền cau mày nói, nhưng sau đó lại thở dài, dựa vào tình bạn của Đổng Bình Xuyên và những người bạn đó, muốn bảo bọn họ không uống rượu cùng nhau nói thì dễ làm mới khó làm sao. Bà không biết, Đổng Bình Xuyên lần này không phải cùng đám ông ấy uống rượu, mà là cùng với nhân tình uống rượu, lúc hai người làm chuyện ân ái mượn rượu để làm, vì vậy mới uống nhiều như thế.

“Anh ở bên ngoài đã ăn gì chưa?”

Bùi Văn Tuyền dìu Đổng Bình Xuyên ngồi lên ghế sô pha: “ Cơm đã nấu xong rồi, em đi hâm nóng lại cho anh”

“Không cần đâu!” Đổng Bình Xuyên ngồi yên ở trên ghế sô pha, ánh mắt vô thần nhìn trần nhà: “Anh ăn ở bên ngoài no rồi, bây giờ trong bụng còn no căng đây, em đi lấy bơm nước cho anh, anh đi tắm đã.”

Bùi Văn Tuyền chỉ đành đi đến phòng tắm bơm một bồn nước nóng cho Đổng Bình Xuyên, sau đó Đổng Bình Xuyên loạng choạng bước vào nhà tắm, Bùi Văn Tuyền liền đi vào trong phòng bếp chuẩn bị ấm trà Phổ Nhĩ cho ông, đợi bà lúng túng pha xong trà, cầm vào trong phòng vừa nhìn đã thấy Đổng Bình Xuyên nằm ở trên giường gáy khò khò rồi, quần áo ở trên người vứt bừa trên ở trên mặt đất.

“Lại như vậy nữa rồi!”

Bùi Văn Tuyền than thở một tiếng, lặng lẽ nhặt quần áo ở dưới đất lên, thu dọn xong thì thả vào trong lồng giặt quần áo, với thân phận của bà tất nhiên không cần giặt quần áo, những thứ này dì giúp việc ngày mai đến sẽ cầm đi giặt, chính vào lúc bà quay người rời đi, trên cổ áo có một dấu son môi màu đỏ thu hút sự chú ý của bà, nhìn kĩ dấu môi đó, Bùi Văn Tuyền đứng ngây người ở đó rất lâu.

Là một người vợ, Bùi Văn Tuyền không phải là đối với việc Đổng Bình Xuyên phong lưu bên ngoài không hề biết gì, nhưng bà thì có thể làm gì chứ? Đổng Bình Xuyên là ông chủ lớn, xã giao ở bên ngoài rất nhiều, cho dù cầm dấu môi này đi chất vấn ông ấy, ông ấy sẽ nói đó là chỉ là gặp dịp mà chơi thôi, bản thân còn có thể như thế nào nữa? Cãi nhau? Ly hôn? Nhớ đến những ngày tháng sau khi Ngũ Nhược Quyên ly hôn, Bùi Văn Tuyền cũng chỉ chiến tranh lạnh mà thôi.

Trở về phòng ngủ, đắp lại chăn cho chồng, Bùi Văn Tuyền quay lại phòng ăn, ngồi ở ngây ngốc ở đó đối diện với ba món chính một món canh ở trên bàn. Bữa tối hai người trong mong đợi và niềm vui vợ chồng sau đó, cứ như vậy mà tan biến, trong lòng Bùi Văn Tuyền vô cùng ấm ức, thức ăn ăn vào trong miệng lại không có mùi vị gì, bà kiên cường nhịn không khóc, một mình lặng lẽ ăn xong cơm tối, rồi đi tắm sau đó lên giường.

Lưng dựa vào mép giường ngồi xuống, Bùi Văn Tuyền lấy điện thoại ra, vừa nhìn lên trên, wechat có mười mấy thông báo tin nhắn nhắc nhở, đều là đến từ cùng một người, tên wechat là: Tiểu thiên hạ, ảnh đại diện là một con chim ưng đực sải cánh bay cao.

“Tại sao không trả lời em?”

“Chị đồng ý với em sẽ đến rồi mà, không phải sao? Chẳng lẽ hối hận rồi?”

“Em nhớ chị, em thật sự rất nhớ chị.”

“Có thể cho em được nghe giọng nói của chị không? Em sắp điên rồi.”

“Chị tại sao lại nhẫn tâm như vậy?”

Một dòng tin nhắn nhìn thấy mà đau lòng truyền vào mắt của Bùi Văn Tuyền, trái tim của bà giống như bị một bàn tay to nắm chặt vậy, sau đó bóp mạnh một cái.

Đổng Bình Xuyên ở bên cạnh tiếng ngáy như sấm, Bùi Văn Tuyền liền vội vàng chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, sau đó ngón tay gõ nhanh như bay, nhập ở trên bàn phím:

“Xin lỗi, có lẽ ngày hôm đó chị cho em sự kỳ vọng nhầm lẫn rồi, nhưng chị tin em cũng rất hiểu, dựa vào quan hệ giữa hai chúng ta, em cứ như thế này mà làm ầm lên cũng không có kết quả gì đâu.”

Chủ nhật chị sẽ không đi đâu, hy vọng em quên hết tất cả đi, mau chóng để cuộc sống trở về quỹ đạo của của nó. Cứ như vậy đi, chị tắt máy đây, mấy ngày này cũng sẽ không mở máy nữa đâu, em đừng lại gửi tin nhắn đến đây nữa.”

Bà nhanh chóng ấn nút gửi, Bùi Văn Tuyền quyết đoán ấn nút tắt máy, sau đó ném điện thoại xuống giường, nằm xuống dùng chăn che đầu, sau một phút, bà cảm thấy khoé mắt có dòng nước ấm nóng, hai hàng nước mắt tranh giành lẫn nhau, cuối cũng vẫn là khóc chảy nước mắt ra.

Dùng khăn tắm lau khô những giọt nước trên người, Ngũ Nhạc Quyên nhìn chằm chằm vào gương, xuất hiện trong gương là một người phụ nữ cao to đầy đặn, chiều cao hơn 1m7, bộ ngực cao và đầy đặn, vừa ngâm mình trong bồn tắm hơn nửa tiếng, làn da do được ngâm nước nóng mà có một chút ửng hồng, càng làm tôn lên làn ra trắng như tuyết.

Duỗi tay sờ vào eo, cô ấy khẽ thở dài một tiếng, mỡ trên eo đã hiện rõ ràng, lát nữa phải mặc chiếc áo khoác rộng mới có thể che đi một chút. Từ khi cô ấy rời bục giảng điều đến phòng giáo dục thành phố làm việc đến nay cũng năm sáu năm rồi, gần như mỗi ngày đều ngồi ở văn phòng, vóc dáng không béo lên mới lạ.

Lấy một chiếc áo ngực cỡ 36D, định mặc lên, Ngũ Nhược Quyên thay đổi suy nghĩ, lại lấy từ ngăn bàn ra một chiếc cân điện tử, thở một hơi rồi đứng lên. “64.5kg”, nhìn thấy con số trên chiếc cân điện tử, cô ấy nhau mày, lẩm bẩm: “64.5 cân, gần 65 cân rồi, thực sự phải giảm cân rồi”. Cô ta nghiến răng từ bàn cân bước xuống, trở lại trước gương. Chiều cao của cô ý rất cao, không đi giày cao gót cũng được hơn 1 mét 7 nên nhìn cô gái trong gương không thấy mập, chỉ là mỡ của phần eo thật chướng mắt. Nhớ lại năm ấy vẫn còn ở trường làm giáo viên, vẫn còn có biệt hiệu tiểu Trần Trùng, cũng giống như bạn thân Bùi Văn Tuyền tiểu Lý Linh Ngọc, đều là người đẹp mà bao nhiêu người khen ngợi. Khi đó cô rất thon thả. Nhưng những năm gần đây cân nặng ngày một tăng, thực sự không còn cách nào rồi. Thi thoảng có lúc nghĩ, rốt cục cũng là người hơn 40 tuổi rồi, đều là phụ nữ trung niên rồi, cũng không thể so đo nhiều như vậy.

Mặc lên một chiếc áo lót lụa đen cỡ lớn và chiếc quần lót cùng kiểu, Ngũ Nhược Quyên ngắm lại eo của mình, lại vỗ vào cặp mông cao đầy: “may mà hai chỗ này vẫn còn to, thịt trên người vẫn xem như to không sai chỗ”. Nghĩ đến đây, trên khóe miệng của cô ấy lộ ra một nụ cười. Nghĩ đến lát nữa phải đi gặp người đó, trong lòng lại bồn chồn lo lắng.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Ngũ Nhược Quyên tham gia buổi gặp mặt giống như xem mắt. Từ khi li hôn với chồng, những năm này hơn nửa tâm tư của cô ấy đều dồn lên người con trai, phần còn lại đều dành cho công việc, thực tế không có tâm trạng nghĩ đến vấn đề của bản thân. May mà cũng vượt qua được rồi, con trai làm cô ấy nở mày nở mặt, từ nhỏ đều tập trung học hành, tiểu học mặc dù chỉ học trường tiểu học bình thường nhưng khi thi vượt cấp lại là một trong năm học sinh có thành tích tốt nhất mà đỗ vào trường cấp 2 trọng điểm Bình Hà - trường cấp 2 tốt nhất trong thành phố, thi lên cấp 3 lại là học sinh có thành tích thi cao nhất trường, mặc dù giống như tiểu học và cấp 2, ở trường cấp 3 cũng là lớp trưởng, đạo đức và thành tích học tập đều tốt. Khi họp phụ huynh, giáo viên vật lý, hóa học của anh ý đều nói, việc học tập của con trai đều không cần lo lắng, đừng nhìn bây giờ là lớp 10, đến cả đề thi lớp 11, 12 đều không thể làm khó anh ý, đến cả những trường điểm trong cả nước như Thanh Hoa, Đại Bắc đều không phải là mơ mộng hão huyền.

Sự nghiệp của cô ấy những năm nay dần dần cũng có khởi sắc, cô ấy làm việc ở cục giáo dục thành phố, mấy năm trước được cân nhắc làm phó trưởng phòng của cục giáo dục phẩm chất đạo đức và tư tưởng chính trị và văn hoá nghệ thuật mà bộ trưởng của cô ấy năm sau sẽ về hưu, tổng hợp tin tức nhiều mặt, cô ấy chính là một trong những người cạnh tranh cho chức vụ này. Đáng tiếc bộ phận của cô ấy cũng xem như là nơi có phúc lợi không tốt, không bằng với Văn phòng giáo dục đại học, phòng giáo vụ có nhiều lợi lộc, cũng chỉ dựa vào chút đồng lương ít ỏi mà sống. Có điều những điều này so với khó khăn ngày đầu mới ly hôn đã khấm khá hơn rồi. Hơn nữa bây giờ con trai về cơ bản cũng đã trưởng thành rồi, cô ấy cũng có thời gian suy nghĩ về nửa quãng đời còn lại của mình.

Một năm trước qua sự giúp đỡ của bạn thân Bùi Văn Tuyền, cô đăng ký hội viên ở một trang web mai mối địa phương, tự nhiên có rất nhiều người gửi tin nhắn cho cô, Ngũ Nhạc Quyên ở trên mạng cũng nói chuyện với không ít người, đáng tiếc những người này đa phần đều tìm người tình làm cho Ngũ Nhạc Quyên rất buồn nôn, mà lại còn có một số người nhìn đã biết là kẻ muốn lừa tiền, nói chuyện với vài chục người là điều có thể, nhưng chỉ có một nick nam là Noãn Phong, Ngũ Nhạc Quyên đã nói chuyện với anh ta hơn một năm rồi. Noãn Phong là một nhà tư vấn tâm lý, anh ta nói chuyện rất nho nhã, kiến thức rộng rãi nhưng cũng hóm hỉnh, càng quan trọng hơn là anh ta không giống như những người đàn ông khác, mới đầu đã vội vàng muốn ảnh, muốn video của cô. Hai người nói chuyện đã lâu như vậy chỉ hiểu nhau qua lời nói. Điều này làm Ngũ Nhạc Quyên dường như tìm thấy cảm giác của mối tình thời đại học năm đó. Cuối cùng, sau lần nói chuyện trước, Noãn Phong đã đề xuất được gặp cô một lần, Ngũ Nhạc Quyên cũng cảm thấy thời gian đã đến lúc biền hẹn chiều nay cùng nhau uống trà chiều.

Thực ra khi mới bắt đầu quen biết Noãn Phong, Ngũ Nhạc Quyên không nghĩ đến sẽ cùng anh ta tiến thêm một bước. Lần đầu tiên nói chuyện, Noãn Phong nói anh ta năm nay 33 tuổi, vừa hay nhỏ hơn Ngũ Nhạc Quyên 7 tuổi, xét về tuổi tác chênh lệch nhau nhiều, nhưng Noãn Phong nói anh với Ngũ Nhạc Quyên cũng như nhau, đều trải qua một cuộ hôn nhân thất bại, có một điểm không giống là anh ta không có con. Điều này làm Ngũ Nhạc Quyên âm thầm cảm thấy có thể chấp nhận. Nếu Noãn Phong là chưa kết hôn, cô ấy chắc chắn sớm đã block rồi. Một người đàn ông trẻ độc thân tìm đến cô - một người phụ nữ trung niên nuôi con, muốn cái gì chứ?

Nghĩ đến rất nhanh sẽ đi gặp Noãn Phong, Ngũ Nhạc Phong không biết vì sao mà tim đập liên hồi, cô ta vuốt ngực, tự mắng mình không có tiền đồ, sao mà con trai lên cấp 3 rồi bản thân vẫn giống như cô gái sắp lên kiệu hoa chứ, cô ta lắc đầu, cẩn thận tô lên bờ môi tối màu một lớp son coi như bước cuối cùng trước khi ra ngoài.

Trong phòng bên cạnh, Ngũ Nhạc Quyên tự hào và gửi gắm, con trai duy nhất của cô Phùng Hạo Bằng bỏ điện thoại trên tay xuống, vài tin nhắn wechat liên tục gửi đến như đá chìm xuống biển, Phùng Hạo Bằng biết đối phương không trả lời tin nhắn rồi. Phùng Hạo Bằng thất vọng ngồi xuống, mở cuốn sách trước mặt ra. Trước đây anh không có thói quen ghi nhật ký, nhưng từ khi lên cấp 3 vì để bù đắp bản thân trong kỳ thi lên cấp có bài văn không mấy lý tưởng, anh quyết định bắt đầu viết nhật ký, đây là một cách nhanh chóng nâng cao năng lực viết văn.

“Hôm nay cô ấy lại không quan tâm đến mình, đều nói tâm tình của phụ nữ như kim chìm trong biển, thật là khó đoán. Cô ấy rốt cuộc có thích mình không? Mình không đoán được. Có thê rminfh thực sự không có sức thu hút đối với đối phương? Xuất thân trong cái gia đình này, lại không cường tráng ... Nếu như lần trc xem trong bộ phim có cặp kính có thể nhìn thấu lòng người mà xuất hiện ngoài đời thật thì tốt quá. Nhưng mà kể cả có cặp kính đó rồi, thì mức giá đó mình cũng không mua nổi. Bỏ đi, nghĩ đến những điều này chẳng có tác dụng gì, buổi chiều vẫn phải đá bóng nữa, hi vọng đến lúc đó có thể gặp cô ấy”.

Gập nhật ký lại, điện thoại trong nhà lại vang lên, Phùng Hạo Bằng nghe điện thoại, thì ra là Đổng Lôi gọi đến.

“Này người anh em, buổi chiều mày mấy giờ bắt đầu đá?”. Đổng Lôi trong điện thoại mang theo chút giọng côn đồ vang lên.

“2 rưỡi”. Phùng Hạo Bằng hạ giọng. Đổng Lôi là con trai duy nhất của thầy giáo Bùi Văn Tuyền, lớn hơn Phùng Hạo Bằng 1 tuổi, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt. Nhưng từ khi Đổng Lôi học xong cấp 2 liền bỏ học trở thành chùm xã hội đen, Ngũ Nhạc Quyên không thích anh cùng với Đổng Lôi qua lại.

“Được rồi, đến lúc đó anh đi cổ vũ cho chú!Hôm nay đá với ai thế? Tân Tài? Hừm, Không có gì không thể, nhất định thắng”.

Đổng Lôi cũng giống như Phùng Hạo Bằng, từ tiểu học đều mê bóng, hồi cấp 2 hai người cùng nhau đá trong đội bóng trường. Nhưng khi Đổng Lôi bỏ học hai người không có cách nào để cùng đội được, Đổng Lôi thi thoảng ở sân ngoài cùng đá là thỏa nguyện.

“Anh đến xem em không có ý kiến gì, nhưng anh đừng có giống như lần trước nhé”. Phùng Hạo Bằng cười nhạt, trong lời nói có chút mỉa mai. Đổng Lôi là người anh em xem trọng tình nghĩa, lần trước cùng Phùng Hạo Bằng đá bóng tự do ở bên ngoài, có người dẫn bóng nhanh từ sau lưng Phùng Hạo Bằng đá cậu ấy một phát, Đổng Lôi giận tím người, trực tiếp nhặt gậy gỗ ở rìa sân đập cho hắn một gậy, suýt nữa dẫn đến cuộc chiến băng đảng. Nhưng những điều này anh ta đều không để ý, nếu để cho hắn biết bố của anh ta là Đồng Bình Xuyên - một trong 5 người giàu nhất thành phố, ở thành phố Bình Hà này, không có chuyện gì ông ta không dám làm.

“Được rồi, được rồi, đúng rồi, bố anh nói chuyện với anh chưa?”

“Vâng, ông ý nói rồi, tối nay đi đến xưởng của ông ý ăn cơm”.

“ Vâng, bố anh muốn anh đi, phiền chết đi được”.

“ Bọn họ ăn xong sẽ đánh bài chứ? Chúng ta ăn nhanh, chuồn sớm đi”. Phùng Hạo Bằng nói.

“ Vậy được, lát nữa gặp”. Đổng Lôi nói xong liên cúp điện thoại.

Mua theo combo sẽ tiết kiệm được rất nhiều vàng