Chương 1: Khởi Đầu.

Chương 1: Khởi Đầu.

Ánh nắng mặt trời của thành phố Sài Gòn vô cùng nóng bức, dù cho hiện tại đã là tháng 2 của mùa xuân nhưng những tia nắng đó vẫn khiến người khác khô rát mệt mỏi vô cùng.

Bên trong ngôi trường tư ở quận Bình Thạnh, những lớp học có học sinh đều phải dùng sách vở trên tay mình làm thành những chiếc quạt đơn sơ mà không ngừng phe phẩy tạo ra những cơn gió nhẹ nhân tạo, giúp bản thân mình chống lại cơn nóng bức khó chịu bởi do cái thời tiết gay gắt này. Mặc dù những hành động như thế là trái với nề nếp và nội quy ứng xử của nhà trường, nhưng mọi thứ đều có tình có lý của nó, thời tiết như thế này nên thầy cô cũng thông cảm mà không phạt hay ngăn lại hành động của các em học sinh.

Ngồi ở trong lớp học hàng ghế thứ ba từ ngoài đếm vào thì nhân vật chính của chúng ta Trần Bảo cũng giống như mọi người, tay không ngừng quạt lấy quạt để mong có chút không khí mát lạnh mà xua tan cơn nóng bức từ thời tiết oi ả này. Lúc này đây là một tiết môn tiếng Anh tự trao đổi, chỉ cần làm bài xong thì mọi thành viên trong lớp có thể giao cho lớp trưởng để lớp trưởng đưa thầy chấm, sau đó là có thể tự do thoải mái mà về nhà.

Trần Bảo cũng không phải là học sinh quá mức xuất sắc, chỉ nằm trong top giữa của lớp mà thôi, hơn nữa thời tiết oi ả như thế này khiến nó cũng không có tâm trí đâu mà làm bài tập, vậy nên liền qua loa mà viết đại mấy câu đáp án, đúng hay sai cũng mặc kệ. Vậy nên chỉ cần không đến 15 phút thì nó đã đứng dậy mà nộp lấy tờ bài tập của chính mình, và cũng chính là người đầu tiên bước ra khỏi phòng học mà đi về.

Nó có thể cảm nhận được những ánh mắt ngạc nhiên, bất ngờ, khinh thường từ nhiều bạn học khác trong lớp mình từ phía sau lưng. Bản thân của Trần Bảo cũng không phải là thích gây náo động hay thể hiện kiểu trẻ trâu, chỉ là nó muốn nhanh nhanh mà đi về nhà, nhanh vào bồn tắm mát lạnh để có được cảm giác thoải mái tê tái đến sướng người, siêu siêu Yomost trước cái nóng khốn khổ này.

Khi mà nó đi lấy xe máy ngang qua cổng trường, bác bảo vệ có chút ngạc nhiên mà hỏi: “ Ủa nay về sớm vậy mày? Được thầy cho nghỉ nửa tiết hả? “

“ Dạ! Thầy cho làm bài, ai nhanh thì về sớm thôi bác! KKK!!! Con cũng lười là nên thôi về trước ạ! “ Một bên cài lên quai nón bảo hiểm, một bên rồ ga tay số ‘ầm ầm’ một hồi, Trần Bảo nó mới cười cười mà trả lời câu hỏi của bác bảo vệ.

“ Thế sướng rồi mày! Về cẩn thận nhá! “ Bác bảo vệ cũng cười cười đáp lại, tay cầm lấy vé xe vẫy vẫy tỏ vẻ đi đường bình an.

“ Dạ con cảm ơn ạ! Bye bác! “ Nghe thế thì nó cũng chào đáp lại rồi chạy lấy con xe Wave tàn của mình đi về nhà, nó lúc này thật sự đã chịu không nổi cái thời tiết nực nội bên ngoài nữa rồi.

—----------------------

‘Lạch cạch!’

Mở ra chìa khóa cửa nhà của mình mà chậm rãi bước vào bên trong, Trần Bảo theo thói quen liếc nhìn xung quanh phần bàn ghế sofa ở ngoài một chút, hiện tại không hề có túi xách hình Hello Kitty, nên có thể khẳng định đứa em gái của nó chưa về nhà. Bình thường thì em gái của nó sẽ đi về nhà sớm hơn do khoảng cách đến trường học của em gái gần hơn nó nhiều, nhưng hôm nay bởi vì do Trần Bảo được nghỉ sớm trước tiết nên nó đi về nhà trước em gái mình 20 phút.

Thuận tay ném cặp sách của mình lên trên bàn, sau đó lại nhanh chóng đem cái áo sơ mi tay ngắn ở trên người cởi ra cho nó mát mẻ, tiếp đến lại định cởi phăng luôn chiếc quần Jean dài bên dưới ra thì nó bỗng nghe những tiếng ‘lạch cạch’ ‘bộp bộp’ kỳ lạ từ trong phòng của mẹ mình truyền đến. Vì thế nên Trần Bảo có chút kinh ngạc và tò mò, lo rằng trong nhà có trộm nên sấn sa sấn sởi chạy đến ở cửa phòng mẹ mình, và thấy được cửa phòng lúc này chưa hề đóng lại hết hoàn toàn, bên ngoài còn lưu lại một khe hở nhỏ.

Nó cũng thuận thế theo ngồi xuống nhìn vào bên trong khe hở của cánh cửa phòng, muốn xem bên trong đó có gì…. Và thứ mà nó thấy được chính là…. Hình ảnh mẹ nó cả người đang trần truồng như nhộng đứng ở trước giường thay lấy quần áo….

.

Phần giường của mẹ là để ngang song song với gần cửa, nên khi mẹ của nó đứng ở trước gương như thế, thì Trần Bảo chỉ có thể nhìn được một phần góc nhỏ ở bên phải mà thôi. Nhưng may mắn ở trước đầu trước của ba mẹ là một cái bàn trang điểm skincare khá lớn, vậy nên nó cũng có một chiếc gương nhỏ phản chiếu được hình ảnh ở góc bên trái bị khuất tầm nhìn, vậy nên nó cũng có thể xem được gần hết khung cảnh ở bên trong, chỉ có điều hơi cực một xíu mà thôi. Và điều mà Trần Bảo mong chờ và kích động nhất là qua tấm gương phản chiếu, nó có thể nhìn thấy được hình ảnh mẹ mình trần truồng không một mảnh vải đang đứng ở đó, những đường cong duyên dáng đầy quyến rũ, phần ngực to tròn căng mọng mà nó luôn mơ ước nâng cao, cặp mông phía sau cũng hoàn toàn không kém, căng tròn bóng bẩy khiến ai nhìn vào đều mê mẩn không thôi.

.

Trần Bảo lúc này chỉ cảm thấy một loại cảm giác hưng phấn đến tê người không ngừng truyền lên khắp cơ thể của nó, con cặc to dài ở dưới háng cũng dần dần theo đó mà nhanh chóng cương cứng sưng to lên một cục. Nhưng lý trí lại cho nó biết việc này thật sự là không ổn, nó sợ mẹ mình phát hiện việc làm quá khốn nạn và mất dạy của chính mình, nên cũng ba chân bốn cẳng mà chạy lại trên ghế sofa ở ngoài phòng khách, vội vội vàng vàng lấy từ trong balo của mình ra mấy quyển sách ra giả vờ như là đang làm bài tập. Cung chẳng biết tại sao những câu hỏi bài tập tiếng Anh vốn bình thường rất khó khăn nay lại như vô cùng dễ dàng, nhưng tâm trí của nó lại chẳng thể nào tập trung nổi để làm bài được cả…

.Đứa Con Loạn Luân. - Chương 1: Khởi Đầu.Đứa Con Loạn Luân. - Chương 1: Khởi Đầu.Đứa Con Loạn Luân. - Chương 1: Khởi Đầu.Đứa Con Loạn Luân. - Chương 1: Khởi Đầu.