Chương 11: Anh họ ơi (H)

Mục Vi Minh lại tăng thêm sức lực, ấn đầu của cô xuống. Nhục bổng từ giữa núi đôi tiến ra sau, đâm thẳng vào miệng cô, cô rên rỉ đưa đầu lưỡi đón lấy, anh ta đưa tay xuống dưới, ấn vào giữa hai chân cô qua lớp quần sooc ngắn cũn cỡn.

Tiết Ngọc Ninh kẹp chặt chân lại, cách mấy lớp vải, anh ta vẫn có thể tìm thấy chính xác hoa huyệt của cô, mang đến khoái cảm cho chỗ đó.

Mục Vi Minh đâm vào ngực và miệng Tiết Ngọc Ninh, nước miếng trào ra, chảy xuống quai hàm cô, trông vô cùng mê hoặc, điều này khiến cho dục vọng của anh ta càng dâng lên. Tiếng rên của Tiết Ngọc Ninh bị côn thịt chặn lại, biến thành âm thanh liếm mút. Anh ta không hề trì hoãn tốc độ, đến nỗi cô còn nghĩ rằng sẽ phải tiếp tục cho tới khi nào Mục Vi Minh bắn đầy miệng mình mới thôi, nhưng chẳng hiểu sao anh ta bỗng nhiên dừng lại.

Anh ta cởi bỏ thắt lưng của cô.

"Anh làm cái gì vậy!" Tiết Ngọc Ninh nhanh chóng ngăn Mục Vi Minh, cô không muốn làm trong máu để rồi mắc bệnh phụ khoa.

"Anh tự biết chừng mực." Mục Vi Minh cảm thấy cô không tin tưởng mình, anh ta cởi bỏ quần sooc của cô, sau đó kéo quần lót xuống, hoa huyệt lúc này cũng lộ ra: "Dùng tampon?"

"Ừ." Tiết Ngọc Ninh quen dùng tampon, cảm giác dễ chịu, không bị cộm hay ngứa ngáy, chỉ là phải chăm chỉ thay mới. Nếu không, khi tampon không thể thấm hút được nữa, máu sẽ chảy xuống dưới, còn không bằng dùng băng vệ sinh."

Mục Vi Minh đặt côn thịt lên phía trên, nó vừa bị cái miệng nhỏ ướt át của cô ngậm, hiện tại vẫn còn bóng loáng.

Anh ta tìm được âm vật liền ấn ngọc hành vào.

Tiết Ngọc Ninh nào biết anh ta là có ý định này, ngón chân cô bấu chặt, nhưng Mục Vi Mình vẫn không ngừng, anh ta cố tình đảo cây gậy quanh âm vật, khi thì trên, lúc lại dưới, chẳng hề có quy luật.

Cô thở hổn hển, đầu óc như bị thiếu oxy: "Anh họ ơi, anh..."

Mục Vi Minh không nghĩ cô sẽ gọi mình, bình thường, đêm nào anh ta cũng nhớ đến cô mà ngủ không ngon giấc, lúc này, tia máu trong mắt như muốn nhảy ra ngoài: "Thoải mái không? Anh họ làm em có sướng không?"

Cô căn bản không có thời gian trả lời, miệng đến lúc này vẫn chưa khép lại, bộ ngực còn đang bị bàn tay của anh ta nắn bóp.

"Khép chân lại." Mục Vi Minh yêu cầu cô.

Mặc dù đôi chân cô thon gầy, nhưng khi khép lại hai bắp đùi vẫn chạm vào nhau. Mục Vi Minh kéo quần lót của cô ra, sau đó cắm côn thịt vào giữa hai chân. Đùi non tuy không thể so sánh cùng miệng và hoa huyệt nhưng cũng đủ để an ủi anh ta phần nào.

Mục Vi Minh cúi xuống cắn nhũ hoa, giống như muốn hút thứ gì đó ở bên trong ra vậy, trong tiếng hét thất thanh của Tiết Ngọc Ninh, anh ta nâng eo, bắn lên bụng cô.