Chương 36: Tôi rất đắt

Đới Chính Lê gặp Tiết Ngọc Ninh ở hành lang.

Lúc đó cô đang mặc bộ váy giống như tất cả những người phụ nữ khác ở đây và dựa lưng vào tường, đế giày cao gót của cô vừa cao vừa mảnh, nếu tháo ra còn có thể làm hung khí. Cô khoanh tay trước ngực khiến rãnh ngực trên cổ áo trở nên sâu hun hút, chăm chú nghe ông chủ nói chuyện.

Thái độ kia không giống như ông chủ đang mắng cô, ngược lại còn có vẻ như ông ta đang cầu xin cô, còn cô là bà chủ.

Nhìn dáng vẻ của Tiết Ngọc Ninh lúc đó, Đới Chính Lê cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Ở mấy chỗ này, công chúa giả sẽ được tâng bốc thành một cô công chúa thực thụ, hơn nữa còn có rất nhiều đàn ông thèm khát cô, bọn họ vô cùng biến thái, sẵn sàng bỏ một đống tiền để mời "công chúa" chỉ vì muốn liếm mấy ngón chân của cô.

Cứ việc bán, tất cả đều giống nhau thôi.

Chỉ vài ánh nhìn thoáng qua, cô liền trở thành hình tượng như vậy trong mắt Đới Chính Lê.

Cuộc nói chuyện bắt đầu, những cô gái lần lượt bước đến và sà vào lòng đám đàn ông đang ngồi trong phòng. Có cô muốn mời rượu Đới Chính Lê, anh ta lại coi người ta như không khí, cấp trên cười nhạo anh ta không hiểu phong tình nhưng cũng không miễn cưỡng, ông ta kéo cô gái kia qua, trái ôm phải ấp, đôi tay không an phận luồn vào cổ áo và chân váy của họ.

Thực ra, anh căn bản cũng không thấy quá khó chịu, bộ ngực căng tròn vừa lộ ra, bọn họ liền lấy tay che lại, đôi mắt anh ta được thanh tịnh hơn nhiều.

Trong căn phòng, tiếng thở gấp xen lẫn tiếng nói chuyện, những cô gái kia người thì quỳ người thì nằm sấp dưới thân đám đàn ông, Đới Chính Lê chỉ phụ trách rót rượu, những chuyện khác đều coi như không nhìn thấy.

Trong số những người này, không có cô gái anh gặp ở ngoài hành lang.

Việc cần nói đã nói xong, giờ chỉ còn vấn đề giải quyết nhu cầu sinh lí, Đới Chính Lê không tham gia nên bước ra khỏi phòng. Cảnh tượng ướt át, thối nát ở trong phòng cộng thêm men rượu khiến Đới Chính Lê tự nhiên có phản ứng, nhưng anh ta cũng không quá quan tâm.

Trên đường về anh gặp ông chủ, Đới Chính Lê ngăn ông ta lại, làm như vô tình nhắc đến người phụ nữ gặp ở hành lang vừa rồi: "Cô ấy giá bao nhiêu?"

Nhưng ông chủ ấp úng, không nói nên lời.

Đới Chính Lê nghĩ rằng ông ta không muốn từ bỏ con át chủ bài nên không muốn nói cho mình biết.

"Tôi rất đắt." Anh ta đang định nói tiếp thì phía sau có một giọng nói phụ nữ vang lên.