Chương 4: Tiểu Ân

Dù sao Tiết Ngọc Ninh cũng chẳng quan tâm, cô đi thẳng lên văn phòng sĩ quan gõ cửa: "Báo cáo."

Vẫn còn chút lương tâm, vẫn biết lên báo cáo.

"Mời vào." Ân Tồn ngồi trong văn phòng thừa biết người đến là ai.

Mặc dù ngoài miệng ông Tiết cứng rắn như vậy nhưng cuối cùng ông vẫn gạt bỏ thể diện mà nhấc điện thoại lên gọi một cuộc, sợ có người không hiểu chuyện làm khó Tiết Ngọc Ninh. Thật ra ông có gì phải sợ, xét về mức độ không hiểu chuyện, ai có thể so sánh được với con gái của ông?

Ân Tồn rõ ràng cũng đánh giá quá cao sức chịu đựng của Tiết Ngọc Ninh.

Anh ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người phụ nữ ngồi trước mặt, cô đi một đôi bốt da ngắn, mặc quần soóc, cổ áo khoét sâu, kính râm được đẩy lên đỉnh đầu, mắt kẻ xếch, tóc lại trở về màu cũ. Mang dáng vẻ này đến doanh trại, nếu hắn còn không thay quần bơi thì thật là có lỗi với vẻ ngoài đầy sắc hạ của cô.

Trong tháng này, Ân Tồn đã rất nhiều lần nhìn thấy Tiết Ngọc Ninh trên bãi tập. Anh ta thực ra không cố ý giống như đám lính quèn kia, chỉ là số lần đại tiểu thư này xuất hiện quá nhiều, muốn không thấy cũng không được

Các nữ binh sĩ đều để tóc tém gọn gàng, Tiết Ngọc Ninh thì không, thậm chí mái tóc xoăn đen còn được buộc thành đuôi ngựa, khi cô chạy, ngực nảy lên, bím tóc cũng đung đưa, lắc qua lắc lại, đập thẳng vào mắt người nhìn.

Ân Tồn không thể không thừa nhận, chính mình cũng vì cô mà ngơ ngẩn mấy giây. Cô là một con yêu tinh.

Lời này thực ra không sai. Mọi người đều biết Tiết Ngọc Ninh là viên ngọc quý của ông Tiết. Khi tâm trạng vui vẻ, ông gọi cô là "Trân Châu", "Trân Châu", nhưng khi tức giận, "Trân Châu" liền trở thành "Ngọc Tinh", đúng là yêu quái phải không?

Tiết Ngọc Ninh cũng đang quan sát Ân Tồn.

Trung đoàn của cô có một "Tham mưu trưởng Tiểu Ân", cô biết người đó tên là Ân Tồn. Nhưng cô mỗi ngày đều bận chiến đấu với cấp trên, vẫn chưa kịp ra mắt, không ngờ trước khi đi đã may mắn gặp được.

Có Tiểu Ân đương nhiên cũng có Đại Ân. Không khó hiểu khi Đại Ân là ba của Ân Tồn, thường được gọi là "chủ tịch Đại Ân", bớt đi một chữ phó*. Theo lý mà nói, Đại Ân và Tiểu Ân chức vụ không giống nhau, lại không ở cùng một đơn vị, việc gì phải phân một lớn một nhỏ? Thực ra cách gọi này ngoài ý trêu ghẹo, cũng là để ngầm nói cho những người chưa rõ về mối quan hệ của họ biết: Vị Tham mưu trưởng Tiểu Ân này còn có người chống đỡ bên trên.

*副委员长 (đầy đủ: 全国人民代表大会常务委员会副委员长) là một chức vụ trong nhà nước Trung Hoa, nhưng bỏ chữ 副 (phó) đi thì nghĩa là chủ tịch, binh sĩ trong doanh trại gọi cha của Ân Tồn bằng biệt danh này nhằm mục đích trêu đùa.

Ánh mắt hai người chạm nhau, không có tia chớp hay đá lửa gì, chỉ có một nụ cười giả tạo.

"Đến làm thủ tục giải ngũ à?" Ân Tồn đứng dậy.

Tuy rằng cả hai đều có người chống lưng, nhưng Tiết Ngọc Ninh dù sao vẫn là người nhờ vả, có phần yếu thế hơn. Vì vậy, phần cằm bình thường vẫn ngước lên cao của cô nay đã hơi thu lại.

Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.