Hồi Ức - Ngày Đó Ta Bên Nhau!

9.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đây là chuyện xảy ra với em cách đây cũng đã lâu, em cố gắng nhớ lại thật chi tiết rồi kể lại. Văn em không được tốt, viết theo những gì em nhớ lại, mong các bác thông cảm. Vì cũng còn nhiều việc phải …
Xem Thêm

Chương 1: Từ những điều giản đơn nhất (1)
Đó là năm 2003, tôi bắt đầu bước vào năm thứ 2 ĐH tôi quyết định chuyển ra ở một mình, trước đó tôi ở cùng cậu mợ tôi, nhưng vì đi lại hơi xa vả lại bước sang năm thứ 2 tôi cũng không còn bỡ ngỡ nữa nên bố mẹ và cậu mợ tôi cũng yên tâm hơn phần nào. vì vậy khi tôi nói chuyện nghỉ hè xong sẽ tìm chỗ trọ ở một mình bố mẹ cũng đồng ý luôn. còn cậu mợ tôi thì bảo chuyển đi rồi khi nào cần gì thì cứ bảo cậu mợ, không phải ngại gì cả. cậu mợ rất quý tôi, vì thời gian có tôi ở đó thì cu em cũng ngoan hơn, cậu mỡ cũng đỡ bận hơn.

Nghỉ hè lên, sau 2 ngày đi tìm nhà tôi chuyển đến xóm trọ ở khu LK, xóm trọ có nhiều phòng nhưng chủ nhà ở cách đó 0,5km. Mới đến chẳng quen ai, nhìn quanh xóm thì cũng lác đác có vài phòng là gia đình còn lại đều là sinh viên hoặc các anh chị đi làm. Theo lời mẹ tôi dặn thì chuyển đến đâu phải xin số điện thoại liên lạc và báo về nhà để có việc gì mẹ còn gọi để thông báo, hoặc hỏi han tôi nên tôi xin luôn số nhà cô chủ nhà, dù cách đó nửa km nhưng cũng đành chịu, vì thời đó sinh viên chưa có điều kiện như bây giờ. Mỗi lần có việc gì Mẹ tôi gọi lên cho cô chủ nhà rồi nhờ cô chủ nhà nhắn tôi ra nghe điện. kể thì cũng mất thời gian nhưng thời đó thì đành chấp nhận vậy thôi. Cũng nhờ có vậy mà tôi gặp chị, được ở bên chị những ngày ngọt ngào nhất.

Trời tháng 8 miền bắc không còn nắng gắt nhưng cũng chưa hẳn là mát mẻ, buổi tối thi thoảng có cơn mưa rào. Tối hôm đó trời đang mưa to thì thấy tiếng cô chủ nhà đứng từ đầu xóm nói to:

- T ra nghe điện mẹ gọi, nhanh lên. Đi luôn nhé, mẹ cháu hẹn 10p nữa gọi lại.

tôi vâng dạ rồi tìm cái ô đi ra luôn. Đi qua phòng đầu tiên của xóm thấy đèn sáng, cửa mở, tôi nhìn vào thấy chị đang ngồi bên máy tính chơi Lines 98, đúng lúc chị cũng nhìn ra. Lúc đó cũng đang vội nên tôi không để ý kĩ chị, nhưng cũng loáng thoáng chị tương đối trắng.

Mọi việc cứ diễn ra bình thường như vậy, thi thoảng tôi lại có điện thoại, chủ yếu vào buổi tối, hôm thì mẹ tôi gọi ra (chẳng có việc gì nhưng mẹ tôi là vậy, cứ gọi lên hỏi thăm này kia nhưng chủ yếu là kiểm tra xem tôi có đi chơi hay không). hôm thì em gọi (Em là người yêu tôi, chuyện của em và tôi có lẽ tôi sẽ không kể vì bây giờ em đã là bà xã của tôi rồi). So với mọi người trong xóm thì tôi là người hay có điện thoại nhất.

Cho đến 1 hôm, hôm đó là rằm tháng 7, trời mưa tầm tã, tôi lại nhận được tin từ ông anh cùng xóm trọ đi mua thuốc ngang qua cửa hàng cô chủ nhà cô chủ nhà nhờ ông ấy về thì bảo tôi ra nghe điện. Trời mưa kèm sấm chớp, nhưng nhà gọi lên thì tôi dù không muốn cũng phải ra nghe, nhỡ nhà có chuyện gì, hoặc không ra nghe thì mẹ lại lo lắng. Đi nghe điện về, thấy chị đứng ở cửa phòng của chị. (Phòng chị ở đầu xóm nên mỗi lần cô chủ nhà vào thông báo gì chị đều biết vì cô chủ nhà thì chỉ đứng ở đầu xóm rồi nói to, ai nghe thấy thì nghe, ko nghe thấy thì thôi). Đi ngang qua phòng chị tôi hỏi xã giao:

- Mưa thế mà chị cũng ra đây đứng à.

chị đáp:

- Chị quên mất, giờ mới cất quần áo. Mà mưa gió thế này em đi đâu về thế.

Tôi nghĩ hôm nay có lẽ cô chủ nhà ko đến xóm gọi mà chỉ nhờ ông anh ở cùng xóm với tôi về nhắn tôi ra nên chị ko biết tôi đi nghe điện, chứ mọi lần chị biết hết. Tôi trả lời chị:

- Mẹ em gọi lên chị ạ.

Dù đây là lần đầu tiên tôi với chị nói chuyện nhưng có vẻ chị rất tự nhiên, chị hỏi trêu tôi:

- Thế không phải người yêu gọi à.

Tôi cũng trêu lại:

- Mưa gió thế này cô nào mà gọi em đi nghe điện thì em uýnh chít.

chị cười hì hì rồi bảo tôi vào phòng chị chơi.

Ngồi nói chuyện với chị tôi mới biết chị hơn tôi 3 tuổi, đang làm ở Ngân hàng thị xã, quê chị cách đó khoảng 30km. Giờ để ý kĩ tôi mới thấy, chị rất trắng, cao khoảng 1m59, 60 gì đó thôi. Mũi cao, răng trắng và đều chỉ có điều miệng chị hơi rộng, nhưng tổng quát lại thì chị cũng được xếp vào hàng xinh đẹp và rất duyên.

Hai chị em ngồi thì cũng hỏi chuyện học hành của tôi, công việc của chị, rồi thi thoảng đá đưa chuyện có quen người này người kia ở khu nọ khu kia mà chị biết không. Rồi nói chuyện yêu đương, chị hỏi tôi có bạn gái chưa, ...vv..và..vv... toàn những chuyện vu vơ. Khi tôi chuẩn bị về thì thấy có tiếng nhạc kêu trong ngăn bàn phím, thì ra chị có điện thoại di động. Chị lấy điện thoại ra nghe, tôi nghe loáng thoáng hình như bố chị gọi. Chị đang nghe điện thì tôi đứng dậy nói nhỏ nhỏ:

- Thôi, em về nhé.

Chị nhìn tôi vẫy vẫy tay và ra hiệu từ từ, chờ chị đã. Nghe điện xong chị lấy 1 mẩu giấy ghi số điện thoại của chị rồi đưa cho tôi, chị bảo:

- Em cho Mẹ em số này của chị, nếu buổi tối mà muốn gặp em thì gọi vào, đỡ phải đi ra tần nhà cô chủ nhà nghe điện, mà mỗi lần nghe hình như bà ấy lấy tiền thì phải hả em?

- vâng, 1000đ chị ạ - Tôi đáp.

Chị bảo bà chủ nhà kinh doanh ghê nhỉ rồi cười hì hì. Tôi cầm mẩu giấy rồi chào chị về.

Thời gian sau đó tôi với chị cũng chỉ thi thoảng mới nói chuyện với nhau vì tôi đi học sáng, còn chị thì đi làm cả ngày. Sáng tôi phải dậy sớm bắt xe bus nên tôi dậy đi học thì chị vẫn còn ngủ, Ngân hàng chị làm gần chỗ trọ nên chị thường 8h kém chị mới đi. Tối khi chị đi làm về thì gần như cũng ít gặp tôi, hồi đó rộ lên phong chào đi chat lên mạng làm quen rồi tán gẫu với nhau. Tôi không lên mạng làm quen với người lạ nhưng tối tối tôi lại hẹn bạn gái đang học phổ thông ở nhà ra quán lên mạng nói chuyện. Và tôi cũng quên bẵng đi cái mẩu giấy mà chị ghi số điện thoại của chị đưa cho tôi buổi tối trời mưa đó.

Rồi một hôm tôi lục tìm trong tủ sách để lấy quyển toán cao cấp thì thấy mảnh giấy đó rơi ra. cầm mảnh giấy lên tôi nghĩ có lẽ chẳng cho bố mẹ số của chị làm gì, vì cũng chưa quen chị lắm nên tôi thấy ngại ngại. Mọi viêc vẫn diễn ra bình thường như vậy cho đến 1 hôm trời mưa tôi lại có điện thoại, lần này cô chủ nhà ko nhờ được ai nên vào tận cổng xóm trọ nói to thông báo tôi ra nghe điện, tôi lục tục ô mũ đi ra nghe điện, đi ngang qua phòng chị được nửa bước thì chị giật giọng gọi:

- T... đi đâu đấy.(có lẽ chị biết là tôi đi nghe điện nhưng chị cứ hỏi vậy)

Tôi ghé lại vào cửa phòng chị rồi đáp:

- Em đi nghe điện chị ạ.hì hì.

chị hỏi tôi:

- Thế vẫn chưa cho bố mẹ số của chị hả?

tôi chống chế:

- Chẳng biết em nhét tờ giấy đó ở đâu rồi, mấy lần tìm lại mà không thấy, cũng ngại xin số của chị nên em chưa báo được ở nhà.

Chị dí tay vào đầu tôi rồi mắng:

- Đồ đầu đất, vào đây, thế số của nhà em như nào.

Tôi cũng không hiểu lắm, nên đọc:

- số nhà em là 034....

thấy chị bấm bấm rồi đưa cho tôi.

- Đấy, gọi về đi xem nhà có chuyện gì.

Dúi điện thoại vào tay tôi rồi chị đi vào nhà để tôi đứng đó nói chuyện với mẹ tôi.

Mẹ tôi hỏi sao không để mẹ gọi lại. Tôi nói với mẹ đây là con gọi nhờ máy của chị cùng xóm trọ với con, rồi tôi dặn mẹ lần sau cần gì thì cứ gọi vào số này cho tiện. Tôi hỏi chị số, chẳng biết từ lúc nào chị đã ghi ra 1 mẩu giấy rồi đưa cho tôi, chị chỉ chỉ vào tờ giấy ra hiệu đây là số của chị. Từ đó thi thoảng mẹ tôi lại gọi vào số của chị rồi nhờ chị chuyển máy cho tôi.

Nói về cuộc sống của chị. Chị làm Ngân hàng nên tôi nghĩ hồi đó so với mọi người mới ra trường đi làm thì chị có cuộc sống ổn định hơn. Năm đó đi ở trọ mà chị đã có máy tính, tivi, điện thoại dđ, xe máy riêng. Còn về phần tình cảm, theo như chị nói thì chị làm về tài chính nên không hôm nào được về sớm trước 7h tối, nên có lẽ vì thế mà chị vẫn chưa có người yêu. Cũng có vài anh thi thoảng đến chơi nhà chị còn chị thì hầu như chị chẳng đi đâu chơi, các anh có đến cũng chỉ ngồi trong phòng uống nước đến 9 rưỡi 10 giờ là thấy các anh về. theo cảm nhận của tôi lúc đó thì chị rất ngoan, và sau một thời gian tôi với chị trở lên thân quen hơn, tôi coi chị như người chị gái của mình, còn chị có lẽ chị cũng coi tôi như 1 người em trai của chị. Mọi việc cứ như vậy, tôi và chị hay sang phòng nhau chơi, rồi một hôm như mọi ngày vừa ăn cơm xong tôi ngồi ở cừa phòng mình nói chuyện với mấy anh ở xóm thì chị đi làm về, giỏ xe thấy một bó hoa. Nhìn thấy tôi chị cười cười, còn mấy anh kia thì chị chỉ chào xã giao. Dựng xe ở cửa, vào nhà cất cặp sách, chị ra cửa rồi vẫy tay gọi tôi:

- T ơi, sang chị nhờ chút.

Mấy anh hàng xóm với theo trêu.

- Giúp gì sao không gọi anh.

chị chỉ cười cười mà không nói gì. Tôi vừa bước vào phòng chị hỏi:

- Tối nay có bận học không?

- E cũng ít bài, thế có việc gì hả chị - Tôi trả lời.

chị nói:

- Không có việc gì, nếu không bận thì tí chị em mình đi ra ngoài kia một lát nhé, hi hi.

Tôi hỏi chị tiếp:

- Có việc gì à chị, mà em thấy nay chị đi làm về có hoa, chắc có anh nào tặng sướng quá chứ gì.hihi.

Thêm Bình Luận