Chương 1: Thiếu niên gây họa

Ở Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Tô Châu, trên hành lang lối vào của khoa phụ sản, Nam ôm gối cuộn mình trên hàng ghế chờ, ánh mắt của hắn có chút mờ mịt, đầu óc hoàn toàn trỗng rỗng, trong lòng chỉ có sợ hãi và hối hận.

Lần này hắn biết, mình thực sự đã gặp rắc rối!

Vốn dĩ, trước kia hắn còn cho rằng mình đã lớn, có thể theo đuổi các cô gái giống như một người trưởng thành, thậm chí hắn còn không quan tâm đến sự quản chế của cha mẹ, cho rằng mình có năng lực đối mặt với mọi thứ một cách độc lập. Nhưng bây giờ, nghe tiếng khóc xé lòng truyền ta từ trong phòng bệnh, hắn mới hiểu được những suy nghĩ trước đây của mình ngây thơ và trẻ con đến nhường nào.

Hoá ra, khi thực sự xảy ra chuyện, hắn vẫn chỉ là một cậu bé bất lực, một cậu bé vừa mới tròn mười ba tuổi, hơn nữa còn là một kẻ ngốc không biết phải làm gì!

Những tiếng rên rỉ đau đớn không ngừng vang lên khiến cho trái tim của hắn đau nhói, trong lòng hắn chợt dâng lên một nỗi sợ hãi, dù đang là mùa hè, nhưng hắn vẫn cảm thấy ớn lạnh, cảm giác lạnh thấu xương để cho hắn cuộn tròn người, cơ thể cũng có chút run rẩy.

"Nam, con không sao chứ?"

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của con trai, đôi mắt đẹp của bà Ngân hiện lên một nét lo lắng.

"Mặc kệ nó, nó thì có chuyện gì? Tuổi còn nhỏ mà đã gây hoạ cho con gái nhà người ta, sau này lớn lên còn biến thành thế nào nữa hả?"

Ông Quốc vừa hút thuốc vừa bực bội nói, trong giọng nói còn kèm theo một sự tức giận không thể kiểm soát.

Bà Ngân có chút bất mãn nhìn về phía chồng, cô vừa định nói gì đó, nhưng khi liếc mắt nhìn cặp vợ chồng đang lo lắng đứng trước cánh cửa phòng bệnh, cô lại đem lời nói của mình nuốt xuống, sau đó liền thở dài, ôm lấy hai vai của con trai không nói gì nữa.

Dưới không gian yên tĩnh, ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống vách tường khiến cho hành lang càng thêm lạnh lẽo, lúc này chợt có tiếng bước chân vang lên, theo sau là một giọng nói tràn đầy nghiêm nghị:

"Này anh, trong bệnh viện không cho phép hút thuốc!"

Ông Quốc ngẩng đầu, một cô y tá đang nhìn ông với ánh mắt lạnh lùng, ông liền cười xấu hổ, vội vàng dập tắt điếu thuốc trên tay của mình.

Khi cô y tá quay người đi, ông Quốc mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi quay đầu nhìn thấy con trai chỉ biết ngồi đó bối rối, ông liền nặng nề thở dài, trong mắt hiện lên một vẻ tức giận.

Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của con gái, bà Vân chỉ biết nắm chặt hai tay, bởi vì dùng sức quá độ, những ngón tay thon dài của cô trở nên trắng bệch.

Ở bên cạnh, nhìn thấy nét mặt lo lắng của vợ và tiếng kêu gào của con gái, bỗng nhiên ông Lâm xoay người đi về phía Nam, trên mặt lộ ra một vẻ giận dữ không thể kiềm chế.

"Thằng khốn!"

Ông Lâm chạy tới túm lấy cổ áo của Nam, hai mắt đỏ hoe hét lớn:

"Thằng khốn nạn, mau nhìn việc tốt cậu gây ra đi, cậu đi ra đây cho tôi..."

"Anh Lâm, đừng như vậy, Nam vẫn còn nhỏ..."

Bà Ngân lo lắng nói, sau khi trợn mắt nhìn về phía chồng, cô liền vội vàng đuổi theo con trai.

Ông Lâm kéo Nam đến trước cửa phòng bệnh, ấn mặt hắn lên tấm kính thủy tinh hung tợn nói:

"Nhìn đi, đây là chuyện tốt cậu làm ra đấy, con gái của tôi mới mười ba tuổi, sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy với nó? Nhìn rõ hậu quả chưa? Chính cậu là người đã hủy hoại cuộc đời của nó đấy cậu biết không?"

"Anh Lâm, xin anh hãy bình tĩnh, hai đứa nó đều là trẻ nhỏ, để xảy ra chuyện này chúng ta là cha mẹ đều phải có trách nghiệm!"

Bà Ngân lo lắng túm lấy cánh tay của ông Lâm, cố gắng giằng tay ông ra khỏi cổ Nam.

"Bình tĩnh? Cô bảo tôi bình tĩnh thế nào? Người nằm trên bên trong đang phải chịu khổ chính là con gái của tôi! Con gái của tôi phải chịu nhục nhã, một đứa con gái mười ba tuổi đã sinh con, cô nói xem, sau này nó phải đối mặt với hàng xóm bạn bè như thế nào? Chuyện này, mọi tội lỗi đều tại con trai của cô gây ra đấy, cô rõ chưa?"

Ông Lâm thở hồng hộc, trong mắt loé lên một tia tức giận, giống như muốn đem cậu bé trước mặt đốt thành tro bụi.

"Anh Lâm, anh đừng nói nữa, chị Ngân nói đúng đấy, để hai đứa nhỏ làm ra chuyện này, trách nhiệm lớn nhất là ở chúng ta! Nếu như không phải chúng ta suốt ngày cãi nhau về chuyện ly hôn, con gái sẽ không làm ra một chuyện như vậy...Đây đều là lỗi của chúng ta!"

Thấy mọi người to tiếng, bà Vân đột nhiên ngẩng đầu bình tĩnh nói.

Nghe được lời nói của vợ, ông Lâm chán nản buông tay khỏi cổ áo của Nam, trong mắt chỉ còn một nét đau lòng.

Thấy vậy, Bà Ngân thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi bà định kéo con trai quay lại chỗ ngồi, đột nhiên Nam hét to một tiếng, sau đó hắn liền quay đầu chạy về phía cuối hành lang.

"Nam, con muốn đi đâu, mau dừng lại..."

Bà Ngân lại vội vàng đuổi theo.

Hiện tại, Nam chỉ có cảm giác rối bời, trong lòng bực bội khó chịu, hắn chỉ biết vô thức chạy về phía trước.

"Nhìn rõ hậu quả chưa? Chính cậu là người đã hủy hoại cuộc đời của nó...Mọi tội lỗi đều tại con trai của cô..."

Lời nói của ông Lâm không ngừng lởn vởn trong đầu hắn, những câu này giống như một lời nguyền rủa, không ngừng vang vọng trong tâm trí của hắn.

Tiết trời mùa hạ như gương mặt trẻ thơ, luôn thay đổi một cách bất chợt, vừa rồi mặt trời còn chói chang, bầu trời trong xanh, nhưng bây giờ lại trở nên u ám, mây đen che phủ, thậm chí còn có sấm chớp loé lên.

Ngay khi Nam chạy lên sân thượng của bệnh viện, những hạt mưa to liền không ngừng rơi xuống, trong nháy mắt làm cho cả người của hắn trở nên ướt đẫm.

"A..."

Bỗng nhiên, Nam ngẩng đầu hét to một tiếng, mặc cho cơn mưa như trút nước đổ xuống người mình, từ khuôn mặt của hắn không ngừng có nước chảy xuống, cũng không rõ là nước mưa hay nước mắt của hắn nữa.

"Aaa..."

Chạy đến giữa sân thượng, Nam hét lên như một thằng điên, sau một hồi điên cuồng, hắn chợt chạy tới nắm lấy cột thu lôi, thậm chí còn không ngừng khóc nức nở.

"Ầm!"

Một tiếng sấm vang vọng bầu trời, theo sau là một tia chớp lao thẳng xuống nóc toà nhà bệnh viện!

"A!"

Nam lại hét lên, nhưng lần này là một tiếng hét thảm thiết, hắn thấy tia sét từ trên bầu trời đánh trúng vào cột thu lôi, trong nháy mắt liền có một dòng điện truyền vào bên trong cơ thể của hắn, khiến cho toàn thân của hắn co quắp, sau đó hắn liền ngã xuống.

Vừa chạy lên sân thượng, bà Ngân thấy được cảnh tượng này, cô không khỏi kinh hô một tiếng, hai chân mềm nhũn, cả người cũng nhanh chóng ngã xuống.