Chương 4.2

Tôi bị quá chén không có hình tượng chút nào úp mặt trên bàn, ba còn đang nhiệt tình chiêu đãi bọn hắn, sau mấy chén do mẹ tửu lượng không tốt mặt đỏ bừng, dưới tác dụng của cồn càng phát ra kiều mỵ, gục xuống bàn. Trong đôi mắt đẹp nhộn nhạo một tia xuân tình, mà ba vẫn đang không có chú ý tới vẻ dị thường đó, một ly lại một ly.

Mà Lục Thiệu Huy với Mạnh Hoa Dương trái một ly phải một ly thay nhau ra trận, rất nhanh liền đem ba tôi say như chết gục xuống bàn, chỉ còn lại mẹ có ánh mắt càng ngày càng mê ly nhìn tôi ngủ mất thỉnh thoảng lộ ra ngây ngô tiếng cười. . .

"Cô Hạ, cô xem chúng ta có nên đi nghỉ ngơi một hồi không?", mẹ mặt cười đỏ bừng nhấn mạnh từng chữ không nói rõ:

". . . Đi. . . Vào phòng ngủ nghỉ ngơi. . . Nơi này tràn đầy mùi rượu. . . Chết mất. . .", đứng không vững mẹ được hai gã đỡ đi vào phòng ngủ, Mạnh Hoa Dương thuận tay khóa trái cửa phòng.

Mẹ bị hai người cười dâm đãng đặt ở trên sofa, mẹ bình thường uống không được tốt giờ đây mềm nhũn ngã vào chỗ tựa lưng tùy ý cầm lấy cái gối có chút mơ hồ, cả người bọn hắn tản ra mùi rượu liếc nhau sau đó cởi bỏ quần áo của mình.

". . . Các cậu. . .", mẹ đang ngủ mê man miễn cưỡng liếc tròng mắt nhìn thấy bọn hắn phơi bày nửa người trên cười tủm tỉm nhìn nàng.

Hai cơ thể ngăm đen, cơ bắp rõ ràng làm mẹ nghĩ lại tới mình ở trường nhìn thấy hai người chạy đổ mồ hôi như mưa, một bên đám con gái hò hét, mà hai người khi chiến thắng giống như bây giờ cởi quần áo chơi bóng, lộ ra một thân cơ bắp rắn chắc, làm đám kia thét chói tai. Mà nay hai cỗ hơi thở tràn ngập giống đực hòa lẫn cồn tản mát ra một loại làm mẹ càng thêm bối rối. . .

Tôi rõ ràng nhìn ra trên mặt mẹ có chút kinh hoảng dần dần hiện ra một tia giãy dụa. Hai gã đó bén nhạy phát hiện dị trạng của mẹ. Lục Thiệu Huy cười hỏi:

"Cô Hạ! Có phải chúng em rất cường tráng không?".

". . . Ừ. . . Rất cường. . .", dưới tác dụng của cồn mẹ né tránh ánh mắt nóng rực của đối phương.

"Cô Hạ có muốn kiểm tra không?".

". . . Ừ!. . . Không. . . Không thể. . .", đôi mắt đẹp không nhịn được liếc qua cơ ngực rắn chắc của hai người.

"Tới, kiểm tra!", Lục Thiệu Huy ngữ khí mềm nhẹ nắm một tay bắt nó đặt lên ngực của mình.

". . . Nóng quá. . .", mẹ hoàn toàn không ý thức đến hành vi của mình xấu hổ đến cỡ nào, chính gương mặt giãy dụa mê man dần dần trở nên kiều mỵ. Nhìn chằm chằm cơ thể rắn chắc của bọn hắn, tay thì chủ động ấn vào người Mạnh Hoa Dương.

"Hắc hắc!", Mạnh Hoa Dương cười dâm đãng, mặc kệ bàn tay trắng nõn ở trên ngực mình chạy chung quanh. Phảng phất mộng du, mẹ một bên vuốt ve lồng ngực một bên si mê nỉ non:

"Thật sự rất chắc. . . Cứng quá. . . Lại còn nong nóng. . .".

"Cô Hạ có thích chúng nó không?", Lục Thiệu Huy dụ dỗ.

"Thích. . . Thật sự rất thích. . .", mẹ ở dưới tác dụng của men rượu cũng không hề đề phòng đáp trả.

"Cô có muốn hôn chúng nó một cái không?", Lục Thiệu Huy lại tiếp tục dụ dỗ.

Có lẽ là mẹ thật sự rất say, cũng có lẽ là bọn họ làm cái gì với mẹ mà tôi không biết, tóm lại mẹ ở dưới hai mắt của tôi thế nhưng thật sự chậm rãi tiến lên, đem cánh môi mềm mại chạm lên lồng ngực tràn đầy mùi rượu cùng mồ hôi. . .

"Ừ. . . Nóng quá. . . Thật rắn chắc. . .", mẹ mơ mơ màng màng dịu dàng dùng bờ môi hôn từng chút lên ngực bọn hắn, làm bọn hắn dâm niệm nổi lên, dưới háng dương vật đã cương lên thành một cái lều.

"Hô. . . Giỏi quá. . . Đến đây cô Hạ ngoan ngoãn. . . Hôn xuống chút nữa. . .", Mạnh Hoa Dương vuốt mái tóc của mẹ nói, mẹ không suy nghĩ liền đồng ý, cặp môi bắt đầu tiến về phía cơ bụng rắn chắc.

Mẹ hoàn toàn vứt bỏ uy nghiêm ngày trước, trong đôi mắt tràn đầy sự sùng bái cùng si mê, không ngừng hôn lên cơ thể cường tráng của bọn hắn, xem ra hai người đoạn thời gian này ở trong ký túc xá không ngừng dạy dỗ mẹ.

Trong khi mẹ như đang vừa hôn vừa thưởng thức tác phẩm nghệ thuật Lục Thiệu Huy đột nhiên hỏi:

"Haha. . . cô Hạ, hôn có thích không?".

"Chụt. . . Chụt. . . Ừ. . . Ừ. . .", mẹ vừa hôn lên cơ bụng hàm hồ đáp lại.

"Nhưng giáo viên hôn học sinh như vậy là không đúng nga?", khóe miệng hắn nổi lên một nụ cười lãnh khốc.

Mẹ tựa hồ khôi phục một ít lý trí, nhất thời hô hấp đều cứng lại. Nàng rốt cục nhớ lại thân phận của mình, thân phận hai gã thiếu niên trước mắt. . .

"Chỉ tình nhân trong đó mới có thể hôn cho nhanh đúng không?", hắn tiếp tục dụ dỗ giống như ác ma.

"Cô. . . Cô. . .".

"Cho nên cô Hạ muốn tiếp tục hôn chúng em, nhất định phải làm tình nhân của chúng em mới có thể nha. . .", hắn cười tủm tỉm hướng dẫn mẹ.

"Đúng. . . Đúng vậy. . . Nếu như là tình nhân liền có thể. . . Nhưng. . . Nhưng mà. . . Chúng ta tuyệt đối không thể là tình nhân a. . .", dưới tác dụng của rượu cùng mùi cơ thể của bọn hắn mẹ có vẻ rất hoang mang.

"Tại sao không thể chứ? Chỉ là thầy trò yêu nhau mà thôi? Không cần lo lắng loại chuyện này việc nhiều cơ mà? Cô chỉ cần nói ra suy nghĩ của mình là được rồi. . . Cô yêu chúng em đúng không? Chỉ cần cô thích, không có việc gì cả. . .", Lục Thiệu Huy tiếp tục gạ gẫm, đáng thương mẹ thủy chung không trốn thoát được cái bẫy hắn tỉ mỉ thiết kế.

"Không. . . Không phải. . . Này. . .Này cô. . . Cô. . .Có yêu. . .", mẹ mê man trong đôi mắt đẹp hiện lên một trận giãy dụa.

Mà tôi lại nắm tay thật chặt mồ hôi không ngừng chảy cầu nguyện: Mẹ. . . Không thể. . . Đừng như vậy. . .