Chương 2.1

Từ khi phát hiện mẹ bị sàm sỡ, cuối cùng tôi không có nói cho bất luận kẻ nào. Tôi không biết rõ mình là xuất phát từ cái gì mới có thể đem chuyện như vậy giấu ở đáy lòng. Đáy lòng ma xui quỷ khiến, tôi đem camera quay lén lắp lại chỗ cũ để muốn nhìn thêm chút gì...

Lục Thiệu Huy với Mạnh Hoa Dương hai người giống như không có việc gì ở trường cùng bạn học khoác lác chơi bóng. Nhưng mỗi khi mẹ đi dạy tôi có thể thấy trong mắt bọn họ nhìn mẹ giống như nhìn con mồi.

Tôi làm bộ như không có việc gì ý đồ trà trộn vào đám bọn họ, hai người cũng không hề cảnh giác đón nhận tôi nhưng trong mắt ngẫu nhiên toát ra một tia trêu tức. Xem ra bọn họ đã biết con mồi của mình có quan hệ với tôi rồi, mà tôi đã gia nhập cái vòng này sau bao lâu mới nghe được một việc.

Hóa ra trong lúc tập quân sự, bởi vì không quen nhìn hai gã thiếu niên nhắc nhở vài câu nhưng khi đợt tập kết thúc không biết nguyên nhân gì hai người nhõng nhẽo mời mẹ cùng nhau ăn bữa cơm, kết quả là bị hai người chuốc say

Về phần hai người Lục Thiệu Huy cùng Mạnh Hoa Dương, bối cảnh tựa hồ có chính quyền có xã hội, mơ hồ nghe nói một ít việc ác hai người làm nhưng đủ loại nguyên nhân cuối cùng không giải quyết được gì. Bất quá có chút kỳ quái, theo đạo lý mẹ sẽ đồng ý cùng hai người ăn cơm, càng không lý do không hề phòng bị bị hai người chuốc say, chuyện này chẳng lẽ còn có nội tình gì...

Một đôi chân thon dài của mẹ mặc tất chân mỏng như cánh ve, đi một đôi cao gót màu đen chậm rãi đi, một bên đọc chậm tiếng Anh, vài tên học sinh nhìn chằm chằm bờ mông tròn vo co dãn dưới làn váy, trong mắt tỏa ra ánh sáng dường như muốn xuyên thấu váy cẩn thận xem xét cặp mông ngạo nghễ vểnh lên.

Mà tôi giờ phút này không cách nào so đo việc này, ở chỗ ngồi càng không ngừng suy tư hai người kia kế tiếp làm cái gì? Mẹ gặp được cái gì? Tôi có phải hay không lập tức tố cáo hai người? Vì sao tôi không đem sự tình lập tức nói cho mẹ? Nhiều vấn đề xuất hiện trong đầu tôi...

Tiếng chuông tan học đột nhiên vang lên, tôi thở dài một cái đứng dậy chuẩn bị đi ăn cơm trưa. Những ngày qua mẹ nhiều việc, giữa trưa đều là cho tôi tiền tiêu vặt tự giải quyết. Đang lúc tôi sắp đi ra phòng học, bên tai đột nhiên vang lên một câu:

"Cô Hạ em có một vấn đề không rõ". Cơ thể của tôi run lên bần bật cứng ngắc quay đầu lại, Lục Thiệu Huy đối diện mẹ mỉm cười. Đây không phải một trong mất mệnh lệnh bọn họ yêu cầu mẹ làm? Kế tiếp mẹ sẽ dẫn bọn hắn đến địa chỗ không có người sao? Lục Thiệu Huy muốn làm gì? Tôi bất an, giả bộ rảnh rỗi đứng chờ ở hành lang.

"Ừ. Đến phòng làm việc của cô nói", thanh âm của mẹ nghe không ra dị thường, xoay người cùng Lục Thiệu Huy với Mạnh Hoa Hương đi ra phòng học. Tôi rõ ràng nhìn thấy khóe miệng bọn hộ cười dâm đãng, tôi do dự một chút đi theo, lo lắng Lục Thiệu Huy với Mạnh Hoa Dương sẽ àm cái gì với mẹ...

Mẹ đưa hai tên ấy đi vào phòng giáo sư làm việc, bất quá trong văn phòng có giáo viên khác, Lục Thiệu Huy cùng Mạnh Hoa Dương liền dừng ở cửa, mẹ chần chờ lại đi ra văn phòng, ba người lặng lẽ cùng đi xuống lầu.

Tôi cố giữ bình tĩnh, xa xa đi theo ba người, mẹ đưa bọn họ đi vào kho để đồ thể dục, nơi này ngoài ngẫu nhiên có tiết thể dục cần dụng cụ cơ bản không có người đến nơi này.

Nhìn ba người cùng đi vào kho hàng tôu chỉ có thể bị vội vã đi vào theo. Trốn ở một góc để dụng cụ dựng tai lên nghe ngóng. Bên tai truyền đến tiếng Mạnh Hoa Dương:

"Móa nó, xem ra phải tìm một chỗ mới được, chỗ này quá bẩn".

"Gần nhất nhìn xem có thể tìm ký túc xá rộng rãi một chút, về sau sẽ không phức tạp như vậy". Lục thiệu huy quay đầu nhìn hoàn cảnh, lấy ra cái đồng hồ kia:

"Đến, nhìn nó".

Mẹ không hiểu cho lắm nhìn chằm chằm cái đồng hồ, còn chưa khôi phục lại, Lục Thiệu Huy cũng giống như lần trước ở bên tai nàng nói nhỏ cái gì, chỉ thấy cơ thể mẹ mềm mại run rẩy, ánh mắt tỉnh táo dần dần biến mất, mờ mịt đứng trước mặt hai gã thiếu niên không nhúc nhích.

"Hắc hắc ~ này cũng thật linh, tựa như người máy, rất biết nghe lời!", Lục Thiệu Huy nở nụ cười hèn hạ:

"Dĩ nhiên, con lẳng lơ này cũng tẩy não vài lần rồi, có một chút ngày, tin tưởng là có thể làm chút hành động càng kích thích hơn". Mạnh Hoa Dương cười hắc hắc trả lời:

"Vậy mày nhanh chút. Tao sắp không chờ nổi rồi", Lục Thiệu Huy ở trước mặt mẹ lắc lắc cái đồng hồ bắt đầu chỉ đạo:

"Nhìn chằm chằm vào nó!".

"Cô tên là gì?".

"Hạ Thư Lan. . ."

"Có mấy người con?".

"Hai người. . .".

Lục Thiệu Huy hỏi một vài vấn đề xác định mẹ đã rơi vào thôi miên đối với mẹ hỏi:

"Hiện tại tôi hỏi cô, có kia mấy cái mệnh lệnh cô phải làm?".

"Một, quên chuyện nhìn đồng hồ của Lục Thiệu Huy chỉ nhớ mệnh lệnh của Lục Thiệu Huy".

"Hai, khi Lục Thiệu Huy nói: cô Hạ em có một vấn đề không rõ. Tôi phải đưa Lục Thiệu Huy và Mạnh Hoa Dương tìm nơi không có ai".

"Ba, khi Lục Thiệu Huy nói: cô Hạ em có rất nhiều vấn đề không rõ, tôi phải mang Lục Thiệu Huy cùng Mạnh Hoa Dương về nhà học bổ túc".

"Haha!", Mạnh Hoa Dương khuơ tay múa chân cười nói.