Chương 3.1

Sau chuyện nhà kho thì không quá hai ngày, Lục Thiệu Huy với Mạnh Hoa Dương liền dọn vào ký túc xá ở, mà tôi nhưng bởi vì không thể tiến vào chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ giữa trưa đều như robot thực hành theo mệnh lệnh.

Tâm lý của tôi vừa không cam lòng, sợ hãi vừa tràn đầy dục vọng mãnh liệt, dục vọng trong lòng lại làm cho tôi tạm thời không có báo cảnh sát. Mà mẹ mỗi ngày đi bị hai tên kia mang đi tới ban đêm mới trở về, nhưng nét mặt lãnh diễm như thường nhìn không ra bất cứ dị thường nào. Tôi vội vàng hy vọng muốn biết được mẹ bị bọn hắn đưa đến ký túc xá đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

Về phương diện khác tôi cùng hai tên khốn đi lại càng ngày càng gần, đám bạn của bọn họ đã cùng tôi khá quen thuộc, bất quá tôi cảm giác được những người này đối với tôi ẩn ẩn có một loại miệt thị, chẳng lẽ bọn họ đã biết chuyện mẹ cùng Lục Thiệu Huy rồi hả? Tôi chỉ có thể thận trọng tiếp xúc. . .

Tôi bắt đầu cảm thấy bình thường khi mẹ đi dạy thường thường mịt mờ nhìn lén Lục Thiệu Huy với Mạnh Hoa Dương, sau đó không yên lòng nhìn tôi hung hăng trừng mắt. Ở nhà khi cũng sẽ ngẫu nhiên đỏ ửng cả khuôn giống như đang suy nghĩ việc gì.

Suy nghĩ đầu tiên là cái mệnh lệnh điên rồ của Lục Thiệu Huy, chẳng lẽ mẹ thật sự đã bắt đầu thầm mến bọn hắn rồi hả? Súc sinh... Không được nhất định tôi phải lấy được chìa khoá ký túc xá của bọn hắn. . . Tôi nhất định phải biết rõ ràng mẹ bây giờ bị thôi miên đến trình độ nào rồi. . .

Tôi mạo hiểm thừa dịp trong giờ học hai người ra ngoài, cùng bạn học nói chuyện phiếm đã đến bàn học của Mạnh Hoa Dương tôi làm bộ như mệt mỏi ngồi xuống chỗ của hắn, sau đó cầu nguyện không có người chú ý run rẩy đem tay vươn vào trong cặp của hắn.

May mắn là tôi trước tiên liền mò tới một chuỗi cái chìa khóa, tôi lặng lẽ nhìn xung quanh tựa hồ không có người chú ý tới nhanh chóng rút cái chìa khóa ra. Không dám cẩn thận nhìn rốt cuộc có bao nhiêu cái chìa khóa tôi vội vàng đi ra ngoài.

Vì đề phòng xuất hiện biến cố, tôi đem cái chìa khóa giấu ở nơi kín đáo mới trở về lớp học. Mạnh Hoa Dương mãi cho đến giữa trưa mới phát hiện cái chìa khóa bị mất, hắn cho rằng là chính mình không cẩn thận vứt bỏ, làm tảng đá trong lòng tôi buông xuống.

Thành công lấy được cái chìa khóa, không yên lòng suy tính buổi tối phải đi ký túc xá của hai người xem có đúng không. Lúc này một người tên là Lâm Đức Minh đột nhiên đi vào gọi:

"Tần Bân, ngày mai là cuối tuần, tối hôm nay chúng ta đi chơi không", trong lòng tôi lo lắng việc của mẹ chuẩn bị cự tuyệt, Lâm Đức Minh lại bổ sung:

"Hôm nay Lục thiếu mời khách, nếu không đến liền rất không nể mặt", bất đắc dĩ tôi chỉ có thể đáp ứng, trong lòng chuẩn bị nhìn xem hai tên khốn này giở trò gì.

Đến buổi tối đang lo lắng mẹ, đợi cho mẹ bình tĩnh đi vào nhà tôi liền nói với nàng chuyện tối nay mẹ tựa hồ không để ý chút nào nói:

"Đi sớm, về sớm một chút, mẹ còn phải dạy thêm cho học sinh", Cái gì! Tôi thiếu chút nữa kêu thành tiếng, có chút run rẩy hỏi:

"Mẹ, buổi tối dạy thêm cho ai vậy?", trên mặt mẹ giống như bình thường trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

"Lục THiệu Huy với Mạnh Hoa Dương nói có rất nhiều vấn đề không hiểu, mẹ định buổi tối ở nhà giúp bọn hắn học".

Miệng tôi mở rộng, ngơ ngác nhìn mẹ, lời nói máy móc của mẹ ở nhà kho ở trong đầu tôi nhớ lại: Lục thiếu có rất nhiều vấn đề không rõ lúc, tôi sẽ dẫn Lục thiếu về nhà học thêm. Ở trong đầu tôi không ngừng vang trở lại, đêm nay nhất định sẽ gặp chuyện không ổn... Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ...

Cự tuyệt Lục Thiệu Huy bọn họ sao? Lục Thiệu Huy với Mạnh Hoa Dương không sẽ nghi ngờ? Tôi muốn nói cho mẹ rằng nàng bị thôi miên sao? Nàng sẽ không tin tưởng? Nếu chuyện bại lộ bọn họ sẽ làm cái gì với mẹ? Bây giờ còn giữ im lặng, tối hôm nay mẹ sẽ như thế nào? Không được, tôi phải nói cho mẹ. . . Nói cách khác...

Ngay khi tôi hạ quyết tâm nói cho mẹ chuyện này, Lục Thiệu Huy lôi kéo mấy thằng bạn đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà tôi, lời đã đến khóe miệng lại bị cắt đứt.

"Tần Bân! Tần Bân! Mày xong chưa? Tao tới đón mày". Mẹ nhìn thấy Lục Thiệu Huy mặt cười thần sắc không thay đổi nói:

"Không phải nói buổi tối nay sẽ dạy kèm cho em cùng Mạnh Hoa Dương sao? Các em cũng phải đi chơi à?".

"Cô Hạ, em tới đón Tần Bân đi qua, lát nữa chúng em ăn một chút gì sẽ trở lại. Cô Hạ có muốn đi cùng chúng em không?", mẹ tựa hồ có chút do dự, lại ở trước mặt học sinh bảo trì vẻ mặt lãnh ngạo vẻ mặt nói:

"Vậy em cùng Mạnh Hoa Dương đến sớm một chút lại a, bằng không hôm nay sẽ rất trễ".

Lục Thiệu Huy mỉm cười cùng một đám lôi tôi lên xe. Trong lòng tôi hạ quyết định tuyệt tâm, một lát nhất định phải kiếm cớ cùng Lục Thiệu Huy trở về, tuyệt đối không thể để cho mẹ cùng bọn họ ở chung một chỗ. . .

Bất quá tôi nghĩ nhiều rồi, vừa đến nơi, Mạnh Hoa Dương với Lâm Đức Minh đã bày xong bàn rượu, cả đám đều mời rượu tôi bất tri bất giác liền uống lên một ly...

Ngày hôm sau, trong quán bar tôi ngồi trên sofa trong đầu hỗn loạn hoàn toàn nhớ không nổi buổi tối hôm qua xảy ra chuyện gì, đáng chết! Trong lòng tôi thầm mắng mình! Rõ ràng quyết định lấy cớ về nhà, kết quả lại... Tôi nhớ mình uống một hai chén sau đó xảy ra chuyện gì... Tôi có chút không dám về nhà nhìn mẹ, không dám tưởng tượng hôm qua ở nhà đã xảy ra chuyện gì.

Lòng nóng như lửa đốt, sau khi về đến nhà vội vàng đẩy cửa phòng ngủ của mẹ:

"Mẹ!", chỉ thấy mẹ đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trước bàn trang điểm chải tóc có chút tức giận khi tôi tự ý vào phòng:

"Làm sao vậy, tối hôm qua vì sao không về?".

"Mẹ, mẹ không có việc gì chứ?", tôi không trả lời mẹ, lo lắng hỏi thăm mẹ.

"Không có việc gì? Con làm sao vậy? Con còn chưa nói tối hôm qua vì sao không về?", mẹ có chút tức giận hỏi thêm.

"Con. . . Lục Thiệu Huy với Mạnh Hoa Dương đâu rồi?".