Chương 3.2

"Con hỏi mấy bạn kia làm gì chứ? Bọn họ tối hôm qua học xong liền đi về, có chuyện gì sao?", lời của mẹ có chút làm tôi yên tâm, bất quá tôi bén nhạy phát hiện vẻ mặt của mẹ có chút không đúng, trên mặt tựa hồ càng đỏ hơn. Đáng chết, tối hôm qua nhất định có chuyện gì xảy ra. . .

Sau cùng lấy cớ giải thích tối không về nhà mẹ không hài lòng lắm đi ra khỏi phòng chuẩn bị làm đồ ăn sáng. Mà ta ngồi ở mẹ trong phòng của , đợi nàng vừa đi vào phòng bếp liền không nhịn được ảo mở ba ba ngăn tủ. Đáng chết ta nhất định phải biết ngày hôm qua chuyện gì xảy ra...

Tôi nhốt mình trong phòng, không để ý mẹ ở ngoài cửa gào thét ăn cơm, run rẩy chuẩn bị phần cứng lại chậm chạp không dám mở ra... Mãi cho đến khi mẹ tức giận không quan tâm tôi sau khi ăn cơm xong liền ra ngoài, tôi mới có chút ổn định nhịp tim mở file ra xem... Nội tâm dần dần trầm xuống...

Mẹ dẫn Lục Thiệu Huy với Mạnh Hoa Hương đến cửa phòng ngủ:

"Lần trước các em đưa cô về quá vội vàng không có chiêu đãi hạ các em, thật sự là quá thất lễ", Lục Thiệu Huy với Mạnh Hoa Dương giả bộ như một đứa học sinh ngoan ra vẻ quy cũ đối mẹ rất tôn trọng:

"Cô Hạ, phòng của cô thật lớn, nhìn qua thật ấm áp, là cô tự mình thiết kế sao?", mẹ đoan trang tú lê không chút nào khác thường nói:

"Cũng không tệ lắm đúng không?", giọng nói của nàng bình thường hoàn toàn không nhìn ra bị bọn khốn khiếp ấy thôi miên. . . Mạnh Hoa Dương còn cố ý hỏi:

"Giường của cô Hạ thật rộng, nhìn qua thật là mềm, cô Hạ nhất định cùng chồng rất ân ái a". Mẹ hoàn toàn không chú ý tới bên trong có một tầng ý tứ khác tựa hồ hơi có tức giận trả lời:

"Hừ, đừng nhắc đến tên kia, cả ngày ở bên ngoài nói không chừng còn có người tình!", có vấn đề ba tuy rằng thời gian ở nhà rất ít nhưng tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt mẹ tuyệt đối không có khả năng gọi ba là tên kia. Chẳng lẽ bọn họ lại làm cái gì với mẹ sao?

Mẹ sau khi nói xong lời này tựa hồ quay đầu liền quên mất ba, trên mặt mang theo một chút do dự cùng bất an dừng lại một lúc lâu sao mẹ nói tiếp:

"Vào trong thôi, hôm nay chúng ta học ở ngay trong này, rất tốt!", tôi thấy mẹ tựa hồ có chút giãy dụa, muốn phải giữ vững lấy trang nghiêm trong quá khứ, trong lòng mẹ một trận kinh hoàng. Vì sao không dạy ở phòng khách? Tại sao lại đưa vào phòng ngủ của mình? Mẹ làm sao vậy?

Mạnh Hoa Dương nhìn Lục Thiệu Huy, Lục Thiệu Huy thản nhiên cười cười hai người quy củ giúp mẹ mang cái bàn vào trong phòng bắt đầu học. . .

Mẹ nghiêm túc giang cho hai gã một ít nghi vấn nhưng tôi vẫn đang cảm giác được một chút quái dị rất nhanh tôi liền phát hiện quái dị ở nơi nào. Không biết vì sao thanh âm giảng bài của mẹ càng ngày càng nhỏ, đầu cũng càng ngày càng thấp. Trên mặt đỏ ửng mẹ tựa hồ càng ngày càng dại ra, mắt của tôi nhìn đến dưới gầm bàn tựa hồ có cái gì đó.

"Mẹ nó !", tôi chửi ầm lên hóa ra bọn hắn ra vẻ quy củ nghe mẹ giảng giải, thực không biết từ khi nào thì nâng chân mẹ lên vuốt vuốt ve ve, hôm nay mẹ mặc một bộ váy màu xanh nhưng không nghĩ đôi chân lại bị hai người bắt lại.

Tất chân trong suốt tinh tế bọc lấy đôi chân tăng lên thật lớn hưng phấn của bọn hắn, hai chân trắng nõn bị hai người bóp chặt, nhiều lần thử giãy dụa cũng không thể thành công.

"Đừng. . . Đừng như vậy. . . Không thể. . .", mẹ ấp úng kháng nghị bất quá rõ ràng là không rứt khoát trên mặt càng phát ra mê loạn, Lục Thiệu Huy không thèm để ý cười cười với mẹ:

"Cô Hạ, hôm nay hình như cô nói có chuyện sẽ nói với em và Hoa Dương?", mẹ nghe xong ngẩn ngơ nói quanh co:

". . . Cái kia. . . Cái kia. . . Thật ra. . . Cô. . .", thần sắc của mẹ rõ ràng muốn cật lực che giấu đi cái gì.

"Cô Hạ, cô không phải dạy chúng em phải biết giữ lời sao? Cô rõ ràng nói muốn kéo dài thời gian giải nói với chúng em".

"Cái kia. . . Cái kia. . . Cô. . .", mẹ ấp úng nói không ra lời, gương mặt quyến rũ dần dần đổi thành xấu hổ. Lục Thiệu Huy cho tôi một liều thuốc kích thích:

"Cô Hạ, vì sao cô lại ve vãn em với Hoa Dương?".

Cái gì, mẹ sẽ đi ve vãn bọn hắn? Tôi liền đoán ra chân tướng xảy ra sau lưng. Bất quá mẹ hiển nhiên không có biết đây là cạm bẫy còn cúi gằm mặt nhìn bàn học.

"Cái kia. . . Cô. . . Cô. . . Không phải. . . Cố ý. . .".

Mẹ hốt hoảng muốn rút đôi chân đang bị hai người nắn bóp về, một câu đầy đủ còn nói không xong. Lục Thiệu Huy cùng Mạnh Hoa Dương nhìn nhau cười, Lục Thiệu Huy chậm rãi nói:

"Cô, thật ra em và Hoa Dương. . . , em và Hoa Dương đều rất tôn kính cô. Nhưng mà cô lại dám làm loại chuyện này thật sự là. .. ".

Mẹ nghe xong nhịn không được mắt bắt đầu ướt lên, vừa nghĩ tới hậu quả hai người tiết lộ bí mật của mình cơ thể mềm mại lạnh lẽo, liền cả đôi chân bị nắm trong tay hai người đều quên giãy dụa:

"Cô. . .Cô. . .", có khả năng là cảm giác kết quả không sai biệt lắm Lục Thiệu Huy cười đáp:

"Tuy rằng cô làm chuyện vi phạm đạo đức. Nhưng mà chúng em sẽ không đi tố cáo cô. . .", giống như tuyệt cảnh phùng sinh bình mẹ bắt được sợi dây này:

"Thật. . . Thật sự sao. . .", Mạnh Hoa Dương cười hắc hắc đáp:

"Đương nhiên là thật, bất quá chúng em muốn trừng phạt cô một chút!".

"Trừng. . . Trừng phạt cái gì. . .", mẹ sớm đã vứt bỏ đoan trang ổn trọng ngày xưa hỏi. . .

Bọn hắn liếc nhau nói: "Chúng em muốn tối hôm nay cô giúp chúng em giải quyết phiền não của thiếu niên, haha. Đương nhiên chúng em sẽ làm gì cô".

"Này. . . Này. . .", mẹ tựa hồ hiểu cái gì, mặt đỏ tràn đầy xấu hổ choáng váng, chân bị hai gã thiếu niên bóp trong tay rụt một cái.

"Chúng em chính là muốn cô giúp đỡ giải quyết phiền não, không cần cô phải làm cái gì, không phải quá mức đúng không? Dù sao so với chuyện cô gạ gẫm học sinh của mình tốt hơn rất nhiều".

"Nhưng mà. . . Nhưng mà cô. . .", mẹ muốn phản bác mà hai người cũng không có ý định cho mẹ cơ hội phản bác rồi, Lục Thiệu Huy đột nhiên kéo chân của mẹ lên.

"Á. . .Aaa. . .Không được", mẹ kinh hoảng giữ váy lại, không cho phong cảnh ở đáy quần lộ trước mặt học sinh. Lục Thiệu Huy không thèm để ý đem mặt mình dán vào chân mẹ, tham lam ngửi mùi thơm ngát:

"Thơm quá! Chân của cô quả nhiên là cực phẩm a!".

Một bên Mạnh Hoa Dương không cam lòng yếu thế đem chân mẹ giơ lên hôn mạnh vài cái, ngậm chặt gót chân vào miệng.