Chương 1

Lê Thanh Hà có chút mệt mỏi tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Đinh linh linh...

Điện thoại đột nhiên vang lên

Thanh Hà mở to mắt, đôi mắt bình tĩnh như nước bên trong lại đổ đầy lạnh lẽo thấu xương, ngẫu nhiên hiện lên tia lạnh lùng.

Đôi mắt cô tỏa ra lãnh đạm tự nhiên, tựa như là sinh ra từ bảo thạch dưới đáy sông băng.

Là người đứng đầu tập đoàn Lê Thịnh, cô sớm đã hình thành khí chất không giận mà nghiêm, mơ hồ có thể thể từ ánh mắt của cô nhìn ra sự ảm đạm cùng cô độc.

"Có kết quả rồi sao?"

Thanh Hà nhận cuộc gọi, nhạt nhẽo hỏi một câu.

Cô gái đầu bên kia điện thoại đã thành thói quen Lê Thường Như nói chuyện lạnh lùng như vậy, vì thế thoải mái trả lời: "Theo như chủ tịch phân phó, đã tìm được."

Thanh Hà mắt đẹp vừa động, cảm xúc cũng không có dao động rõ ràng, như cũ vẫn là không giận mà nghiêm, trấn tĩnh bình thản.

Nhưng sâu bên trong đôi mắt , lại hiện lên một tia kinh ngạc vui mừng không dễ dàng nhận ra.

"Nói đi."

"Chủ tịch, tôi đã tìm người điều tra toàn bộ những nơi cậu bé có khả năng đi qua, cuối cùng phát hiện đứa trẻ mà chủ tịch đang tìm kiếm.”

"Đương nhiên, không thể chắc chắn trước được điều gì cả, tôi chỉ ôm lấy ý định thử thôi, lấy móng tay, máu, cùng với sợi tóc có chứa chân tóc của cậu bé tiến hành xét nghiệm ý học, cuối cùng đưa được ra kết luận..."

Lời còn chưa nói hết, Thanh Hà liền nói thẳng : "Nói cho tôi biết kết quả!"

"Độ tương đồng đạt tới 99. 99%, chứng minh là con trai ruột của chủ tịch."

Nghe được lời này, Thanh Hà cuối cùng cũng buông lỏng thân thể đang căng chặt.

"Chủ tịch, tôi gửi ảnh chụp báo cáo cho ngài xem."

"Mau chóng lên."

Thanh Hà trực tiếp cúp điện thoại.

Mạnh mẽ vang dội như cô, từ trước đến nay tích chữ như vàng, cho dù là liên quan đến con trai ruột đã tìm mười lăm năm, cũng không ngoại lệ.

Cô lại chính là kiểu phụ nữ nội liễm như vậy, cảm xúc không có khả năng để lộ ra ngoài, một người phụ nữ xinh đẹp nhưng lạnh lùng như băng.

Cô nổi danh khắp Hải thành, bị gọi là Băng Cơ Thanh Hà của tập đoàn họ Lê.

Năm nay 38 tuổi, có một vẻ đẹp trang trọng, cao không với tới, thân hình yểu điệu khuôn mặt nhìn qua chỉ có hai mươi tuổi, tỏa ra khí chất trời sinh thanh nhã mà không mất đi cao quý .

Cô chấp chưởng tập đoàn Lê Thịnh đã được 10 năm.

Thanh Hà đứng lên khỏi ghế dựa, tâm trạng hiển nhiên đã khá nhiều, trải qua nhiều năm như vậy không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cô cũng tìm được con trai ruột đã thất lạc nhiều năm.

Dáng người mĩ lệ bày ra đường cong mê người, cô mặc một bộ quần áo đen phù hợp với chức nghiệp, tất đen siêu mỏng trong suốt bọc lấy hai chân dài, chân đi đôi giày cao gót 8cm màu đen, nhìn qua mười phần xinh đẹp.

Phối hợp với thần thái trang trọng đạm mạc của cô là một loại khí chất cao quý cự người ngàn dặm.Mẹ Dâm Tù Tội - Chương 1Đinh linh linh...

Điện thoại lại vang lên lần nữa.

"Làm sao, nói đi?"

Thanh Hà nét mặt lãnh đạm hỏi một câu.

“Công chúa nhỏ nhà chị đang yêu đương."

Trong điện thoại truyền đến âm thanh bình tĩnh, “Đề phòng lâu như vậy, không phải vẫn không theo ý chị sao, chị gái?”

"Chị ngay lập tức qua đây."

Thanh Hà mí mắt giật giật, cúp điện thoại, xoay người ra hỏi văn phòng.

Tại trường Nhất Trung Hải thành, sân thể dục, lúc chạng vạng.

Học sinh tụ tập tại nơi này, bốn phía ồn ào.

Phía dưới dãy phòng học, một mảnh hoa hồng đỏ nở rộ.

Một nam sinh cũng được coi như là đẹp trai đứng phía trên, trong tay

cầm bó hoa hoa hồng đỏ, hô to với thiếu nữ đứng dưới lầu: "Xuân An, tớ thích cậu!"

"Đồng ý đi, đồng ý đi..."

Các học sinh hiếm được nhìn thấy một lần công khai tỏ tình như vậy, lại còn mua rất nhiều hoa hồng, đồng thanh ồn ào.

"Ngu ngốc, cậu không phải là loại hình mà tôi thích!"

Một thiếu nữ tóc dài màu đen, khuôn mặt tinh xảo lớn tiếng nói.

"Không nên uổng phí sức lực, Trịnh Hoài Nam, tôi không thích cậu ..."

"Không có khả năng, Xuân An, cậu sao có thể không thích tớ, tớ với cậu là thanh mai trúc mã cơ mà, từ khi còn nhỏ chúng ta quen biết, còn cùng nhau lớn lên."

Trịnh Hoài Nam có chút mất bình tĩnh.

“Tên ngu ngốc không biết tự lượng sức... Từ khi còn nhỏ đã quấn lấy tôi, một mực đi theo sau mông tôi được coi như là thanh mai trúc mã sao?”

Lê Xuân An nghĩ đến gì đó, lại mở miệng nói: “Tôi đã có người mình thích, cậu không nên phí sức...”

"Là ai..."

Trịnh Hoài Nam tức giận gầm một tiếng.

"Ai, ngu ngốc."

Xuân An lắc đầu, con ngươi đảo một vòng, không tìm được một người để “thích”, về sau vẫn còn khả năng bị hắn quấn lấy.

Xuân An nhìn vào trong đám người, đột nhiên phát hiện một thiếu niên ăn mặc giản dị, đeo cặp sách đi qua.

"Là cậu ấy!"

Xuân An chỉ ngón tay, " Tuấn Anh lớp mười một nhất ban, chính là người mà tôi thích ..."

Đối với Xuân An mà nói, là ai đều không quan trọng, chủ yếu chính là muốn tìm một người ngăn cản cái kẻ si luyến này lại.

"Cái gì... Là cái tên đầu gỗ ngu ngốc kia, sao có khả năng được?”

Trịnh Hoài Nam căn bản không tin tưởng, vội vàng theo dãy phòng học chạy xuống dưới .

Bạn học xung quanh đều kinh ngạc nhìn hắn, tên nhóc này chạy mấy trăm mét cũng không thở dốc .

"Tớ không tin!"

"Tớ không tin người cậu thích là tên đầu gỗ ngu ngốc không hề có ưu điểm kia..."

Đi đến trước mặt Xuân An, Trịnh Hoài Nam nói đầy phẫn nộ.

“Mặc kệ cậu tin hay không, tóm lại cậu ấy chính là người tôi thích.”

Xuân An không để ý Trịnh Hoài Nam, xoay người chạy về phía thiếu niên bị các bạn trêu chọc gọi là đầu gỗ ngu ngốc tên Tuấn Anh kia.

“Tuấn Anh, em cuối cùng cũng đến, thật chán ghét tên nhóc lúc nào cũng làm phiền chị.”

“Nhưng mà em không cần để ý cậu ta.”

Vừa nói Xuân An vừa kéo tay Tuấn Anh đi về hướng cổng trường.

Tuấn Anh ngơ ngác nhìn thiếu nữ đang kéo mình đi.

Đàn chị này là người đẹp nổi danh khắp Hải thành, gia thế ưu việt,dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, dáng người cao gầy, thành tích học tập cũng rất tốt, lại thêm bộ ngục trưởng thành như hai trái đào của cô, ở trường Nhất Trung Hải thành đàn chị rất được hoan nghênh.

"Hả?"

Tuấn Anh không kịp phản ứng, cũng cảm giác được tay phải bị bàn tay ấm áp của thiếu nữ cầm lấy.

Thiếu nữ cười hì hì với cậu.

Học sinh tụ tập ở sân thể dục ngày càng nhiều, đều không thể tin mà nhìn vào bàn tay Xuân An đang nắm lấy tay Tuấn Anh.

Bọn họ nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được, vì sao Xuân An lại thích một tên đầu gỗ không có gì nổi bật như vậy.

Tuấn Anh giống như tên đần bị Xuân An kéo đi về hướng cửa trường học .Mẹ Dâm Tù Tội - Chương 1Lúc này, trên tầng ba dãy phòng học, một người phụ nữ có dáng vẻ tuyệt mĩ, thành thục ổn trọng, giống với Thanh Hà đến năm phần bình tĩnh nhìn tràng cảnh này.

“Ha ha, rất giống chị gái, lúc nào cũng trong lúc lơ đãng mà đùa bỡn người khác.”

Nói xong, cô đi xuống khỏi phòng học.