Chương 14: Không thể bỏ che

Không ngoài dự đoán, lời nói của Lý Hợp Thanh đều có thể đoán được, chẳng qua chính là bảo đám học sinh lớp 12 tích cực chuẩn bị cho kỳ thi đại học cho tốt, đối mặt với ba tháng tới các loại thách thức.

Năm nào cũng gần giống nhau, đọc cũng thuộc được luôn rồi, tôi tinh thần vốn dĩ rất kém, nghe thấy mấy lời này thì lại càng buồn ngủ hơn, đứng cũng suýt thì ngủ quên. Hơn nữa hiệu trưởng Lý Hợp Thanh cứ nói là mãi không xong, hơn 10 phút qua rồi, vẫn còn dài dòng liên miên, hơn nữa nói với tinh thần phấn chấn đến vung cả nước miếng.

Nếu không phải đứa học sinh chó săn đáng chết này tôi đã sớm nhân cơ hội đi vệ sinh mà chạy đi rồi. Cái đại hội này tuy nhiều người, nhưng mỗi lần tới đại hội này, thân với tư cách là tay sai của lãnh đạo trường, nhóm học sinh trong truyền thuyết sẽ đứng ra rà soát, nói chút chuyện lén lút đi một lúc thì có thể không sao, nhưng một khi nếu làm ra chuyện gì vượt quy, lập tức sẽ tóm bạn tới phòng chính trị và giáo dục, hoàn toàn không tỏ ra một chút cảm xúc nào, thật sự có lúc mấy người này so với tiểu nhân càng khiến người ta kinh tởm.

Nửa tiếng nữa trôi qua như một cực hình và tạ ơn trời cuối cùng con mẹ nó ông hiệu trưởng đã kết thúc buổi nói chuyện chết tiệt này. Sau khi ông ta nói lời cảm ơn, tiếp đến chính là mẹ lên bục rồi. Chỉ thấy mẹ hôm nay mặc một tây trang đơn giản, cổ áo sơ mi trắng hoàn mỹ cài cúc chặt vì ngực cao, bên ngoài mặc bộ đồ nữ màu đen, các nút ở trên cùng có vẻ cài rất khó và có cảm giác có thể bung ra bất cứ lúc nào. Nhưng mẹ vẫn như mọi khi, dò khó chịu đến đâu, vẫn không chịu buông bỏ sự trói buộc đẹp đẽ ấy.

Tôi cứ nghĩ rằng đó sẽ là một đôi giày cao gót dưới bộ vest và quần âu lịch sự, nhưng hóa ra tôi vẫn còn ngây thơ quá, người mẹ bảo thủ vẫn là người mẹ bảo thủ, dưới chân vẫn là giày đế bệt, mũi nhọn mà thôi. Nhưng ngay cả như vậy, không có quần áo đặc biệt như thế, được mẹ mặc lên người lại càng toát ra một vẻ tao nhã và quý phái.

Mẹ bước lên sân khấu với những bước chân nhẹ nhàng, cất lên bài phát biểu mà mẹ đã chuẩn bị và trình diễn một màn có lực. Âm thanh nói đầy nội lực, rõ ràng, có sức lôi cuốn mạnh mẽ, cộng với trình độ văn hóa của mẹ cao nên bài phát biểu rất hay.

Nội dung được mẹ chọn lọc và đúc kết kỹ lưỡng, câu chữ nào cũng có ma lực khiến lòng người dâng trào. Đến tôi một học sinh ở cuối sổ cũng đột nhiên cảm thấy thôi thúc phải học hành chăm chỉ.

Khi tôi nghĩ rằng các giáo viên và học sinh sẽ được truyền cảm hứng từ bài phát biểu tuyệt vời của mẹ thì khi nhìn xung quanh, tôi thấy rằng dường như ít người đang nghe mẹ tôi nói, hoặc đang nói chuyện hoặc đang ngủ gà ngủ gật, ngáp ngắn ngáp dài, lén đi thì đi.

Tôi không khỏi có chút dở khóc dở cười, xem ra mẹ bình thường ở trong ấn tượng mấy người này thật sự quá kém, dẫn đến không có ai tình nguyện nghe mẹ tôi nói rồi, đặc biệt là trong thời đại của thế kỷ thứ 2 này, khi thế hệ sau 9 hoành hành.

Nhưng hình như trước tiên tôi cũng là người như thế, lúc trước lúc hội họp mẹ nói gì tôi đều coi như gió thổi qua tai, một câu cũng không nghe hết, đến bản thân tôi cũng không dám tin, không biết từ lúc nào, tôi hình như trở nên rất quan tâm nhất cử nhất động của mẹ, lời mẹ nói, chuyện mẹ làm. Tôi cũng không biết vì sao đột nhiên như thế, nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều hơn. Chỉ là đem tất cả những cái này quy cho nguyên nhân tinh thần không không tốt mấy ngày nay, dẫn đến suy nhược tinh thần, suy nghĩ nhiều đi.

Diễn thuyết của mẹ tự nhiên không dài dòng khô khan như Lý Hợp Thành rồi, nói rất nhiều điều vô nghĩa. Rất nhanh, mẹ đã kết thúc bài thuyết giảng của mẹ, đi xuống dưới đài, tôi nhìn bóng lưng rời đi lúc xoay người của mẹ, dưới dáng người mảnh mai đó, cặp mông tròn trịa vẫn vẽ thành vòng cung đẹp mắt dưới lớp quần âu ống rộng. Thật sự khiến tôi không thể không nghĩ đến lúc mẹ tắm xong chỉ mặc nội y, thật sự khiến tôi không cách nào liên hệ với mẹ lúc bình thường.

Sau khi mẹ diễn thuyết xong, lần vận động thi đại học này đại khái cũng sắp đến hồi kết thúc, lúc người chủ trì tuyên bố với học sinh rồi giải tán, người trong cả quảng trường hô hoán mà tản đi, xem ra loại hội nghị này thật sự không có bao nhiêu người tình nguyện tham gia. Dù sao cũng đúng, loại truyện vừa vô vị vừa khô khan này, hơn nữa còn vô bổ, sẽ có người tình nguyện tham gia mới lạ.

Trong lúc tôi chuẩn bị rời đi, vừa hay nhìn thấy Từ Béo, Từ Béo cũng phát hiện ra tôi, thế là đi về phía tôi. Vừa tới vừa nói: “Cái tên nhóc cậu sao nhìn có vẻ bơ phờ thế, cảm giác giống như ra chiến trường chiến đấu vậy, dáng vẻ uể oải.”

“Không có gì, ngủ không ngon mà thôi.”

Tôi không dám nói nguyên nhân ra, ngay cả là người bạn thân nhất của tôi cũng không ngoại lệ. Vì nhìn dáng vẻ làm tình của bố mẹ mà tâm tình hoang mang đến không ngủ được, loại chuyện đáng xấu hổ như vậy sao có thể nói ra được?

“Hắc hắc, sẽ không phải vì xem mấy cái AV mà mình đưa kia dẫn đến dục hòa nhập thân không ngủ được chứ, thế nào, lần này không tệ chứ, nhìn dáng vẻ này của cậu, cũng không uổng mình tiêu một mớ tiền lớn mua từ Nhật Bản về, kích thích hơn trước nhiều có phải không?”

Vừa nghe thế, một ngọn lửa không hiểu sao liền bùng lên, “Mẹ nó, cậu còn không biết xấu hổ mà nói, cái gì mà 92 Ultra HD gì chứ, mẹ chứ, độ phân giải và chất lượng bức khảm kia còn dày hơn cả bức tường, khiến tao mong chờ uổng phí một trận.”

“Cái này cũng hết cách mà, nếu không để khảm thì không thể qua hải quan được, cậu cũng biết nước chúng ta quét dò kinh khủng thế nào mà, đến cả có màn che rồi, người bạn kia của mình còn thiếu chút nữa bị chặn lại, nếu không phải mình nhờ quan hệ của bố, hắn bây giờ có thể đã vì phát tán nội dung khiêu dâm mà bị tóm rồi ấy”, nghe tôi nói thế, Từ Béo lộ ra biểu tình không biết phải làm sao.

Tôi nhất thời không nói nên lời, trong lòng đầy nghẹn ức không biết phải sả ở đâu, chuyện này đúng là không thể trách Từ Béo được, nếu trách thì chỉ có thể trách đất nước chúng ta quá truyền thống bảo thủ, quá quy tắc. Nhưng tôi cũng không thể đi chống lại đất nước, nếu tôi thật sự làm như thế, hơ hơ, nhà tù đang đợi tôi đấy. Không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục kìm hãm ngọn lửa này xuống.

“Nhưng cậu cũng thật sự phóng đại, cư nhiên vì xem AV mà bộ dạng suy sụp thế, ha ha, cười chết mình mất.”

“Cút”

Nhìn thấy dấu hiệu tôi có vẻ tức giận, Từ Béo nhịn cười, “Được rồi được rồi, không cười cậu nữa”, tuy nói thế, nhưng trên mặt Từ Béo ý cười vẫn không tản đi.

“Nói thật, cậu thật không hổ là loại động vật tuyệt chủng của thế kỷ, mình nghĩ cả thế giới này cũng chỉ có cậu mới vì xem AV mà biến thành bộ dạng này thôi”, nói xong Từ Béo lại không nhịn được mà cười, nhưng vì không để tôi tức mà bỏ đi, vẫn là không dám cười ra tiếng, nhưng với khuôn mặt đỏ bừng đó, ai nhìn cũng biết đó là cố nhịn cười.

“Đi chết đi”, thấy thế, tôi cuối cùng không thể nhịn được nữa, một cước đá vào mông của Từ Béo.

Với thể chất từ nhỏ đã luyện võ của tôi, một đạp tuỳ ý cũng đủ để đạp ngã một người trưởng thành, nhưng Từ Béo cư nhiên còn có thể giữ vững được, đây là trừ cái mông với lớp mỡ dày kia của nó còng có chính là bị tôi đá quen rồi, vì mỗi lần nó chọc tôi tức giận tôi đều đá mông nó, lâu rồi thì cũng luyện được một loại võ công tuyệt đỉnh không có ai đứng đọ được, King Kong cũng không lại thần công.

Tôi thấy Từ Béo vẻ mặt đầy oan uổng mà nhìn tôi, giả bộ đáng thương, “Mỗi lần đều đá vào chỗ này của người ta, không thể đổi vị trí khác sao, nếu cậu đá hỏng bản toạ của mình, xem cậu sau này làm thế nào~”

“Mẹ nó, đi chết đi”, tiếp theo lại thêm một đá, cái tên Béo đáng chết này, nói như tôi có quan hệ gì bất luân với nó ấy, mẹ nó, không tức chết thì cũng có lỗi với bản thân, quá ghê tởm người ta rồi.

Thế là chúng tôi từ sân vận động đến lớp học đều đánh nhau, lúc này còn chưa vào lớp, cho nên tôi cũng không cần vội vàng vào. Ngay lập tức tiếp tục ở lối đi ban công đánh mông nói chuyện.

“Đúng rồi, nữ thần kia của cậu thế nào”, tôi đột nhiên nói chuyện, đàn ông đều không phải như thế sao, bất luận là đánh nhau cãi cọ khủng khiếp thế nào, qua một lúc thì lại trở thành anh em tốt, đây là một kiểu mà phụ nữ không cách nào hiểu được giao tình của đàn ông. Đừng thấy mấy người phụ nữ kia bình thường tốt thế nào, âm thầm bức ép thì so với chiến tranh thế giới còn nghiêm trọng hơn.

“Cái gì mà thế nào?”

“Đừng giả ngu nữa, nói nghiêm túc”

“Không thế nào cả, vẫn là như thế thôi”, nghe thấy tôi chuyển cuộc nói chuyện sang sự tình trong lòng hắn, Từ Béo như cười như không.

“À~”, tôi thở dài, nhìn người anh em của mình cũng có thể đoán được kết quả gì rồi, tôi vỗ vỗ vai nó, thầm an ủi.

“Được rồi, đừng nghĩ mấy chuyện này nữa, đúng rồi, mấy cái AV kia của cậu, tuy để che là vì qua kiểm duyệt, thế vì sao sau khi lấy được về tay rồi không bảo người bỏ che đi, cậu không cảm thấy bị che nhìn rất khó chịu sao?”, lúc này vẫn là dẫn đề tài dẫn ra thì tốt hơn.

Không thể không nói thật con mẹ nó hiệu quả, nói tới AV, Từ Béo tức khắc từ mây đen kéo đi, lại khôi phục lại dáng vẻ, trong lòng không khỏi nguyền rủa, mẹ nó, lật mặt còn nhanh hơn cả phụ nữ.

“Hắc hắc, nói cậu nhàm chán cậu còn không thừa nhận, nhìn xem, có phải rất muốn nhìn âm hộ của phụ nữ không”, trong chốc lát, Từ Béo lại thay đổi bộ dạng thiếu đòn, khuôn mặt béo ục ịch rung lên, chó thật. Thấy tôi không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm, Từ Béo lập tức giật mình, hớn hở nói: “Không có cách nào, vì chỉ có che đi mới có thể qua kiểm duyệt, cho nên lúc đầu mua chính là đã bị che, bản gốc vốn đã vậy rồi, nên có là cao thủ máy tính lợi hại thế nào cũng có thể loại bỏ, nếu cố gắng sau khi mã hoá cũng chỉ biến thành một mảng trắng, sẽ không xuất hiện nội dung khác, vì vốn bản gốc cũng không có dữ liệu về âm hộ của nữ diễn viên AV. Muốn thay đổi cũng không thể đổi được”. (Bị che như này nè)Mẹ Hiệu Trưởng Tuyệt Đẹp Của Tôi - Chương 14: Không thể bỏ cheNghe đến đây, chỉ tiếc nuối chứ cũng không còn cách nào khác, từ lúc nhìn thấy âm hộ của mẹ xong, tôi liền hiếu kỳ vô cùng với bộ phận đó của phụ nữ, muốn biết toàn bộ cấu trúc của bộ phận này như thế nào, liệu nó có giống với của mẹ không. Chỉ đáng tiếc…

“Ách, không phải chỉ là bộ phận đó của phụ nữ thôi sao”, Từ Béo thấy biểu tình tiếc nuối của tôi, liền hừ một tiếng.

“Nói thì dễ nghe, lẽ nào cậu từng nhìn thấy?”

“Đó là đương nhiên, mình không chỉ thấy, còn từng làm rồi ấy”

“Thật?!”, tôi kinh ngạc nhìn Từ Béo, tên này không phải là đang nói thật chứ.

“Có gì ngạc nhiên, Phú Nhị Đại giống như mình cái này rất bình thường có được không, mình được coi là tốt rồi ấy, mấy đứa 11 12 tuổi Phú Nhị Đại kia đã hiểu thế nào đụ phụ nữ rồi cơ”

Chết tiệt, tên nhóc này cùng tuổi với tôi, cũng nghĩ là nói hắn mới 16 tuổi, ôi chết tiệt, tôi đến 16 tuổi còn chưa biết AV là cái gì, người ta đã phá trinh rồi, cái này đem so với người khác đúng là tức chết mà.

“Mùi vị đâm vào chỗ đó của phụ nữ, đơn giản là….”, Từ Béo nói rồi dừng lại, bởi vì âm thanh chuông vào lớp vang lên. Thế là Từ Béo chỉ đành nói với tôi: “Nói cho cậu cũng không hiểu được, có cơ hội sẽ mang cậu đi học hỏi chút, thuận tiện phá cái thân xử nam của cậu, hắc hắc, mình lên lớp trước đây, có thời gian lại nói với cậu, bye bye”, nói xong liền chạy đi, dù sao vào lớp muộn, sẽ lại bị lôi vào phòng chính trị và giáo dục.

Từ Béo sợ mẹ tôi muốn chết, đương nhiên không dám vào muộn rồi.

Thấy bóng dáng Từ Béo phi nhanh đi, tôi nhất thời cạn lời, con mẹ nó, nếu không nói thì thôi, nói một nửa lại không nói nữa là ý gì, mẹ nó, đây không phải là phá hỏng khẩu vị của tôi sao. Haz, thở dài một hơi rồi tôi ngậm ngùi xoay người đi vào lớp học, may mà tôi ở ban công ngay trước cửa lớp học tôi nói chuyện, nếu không lúc này sợ là người chạy là tôi rồi.

Mùi vị đàn bà, là giống như bố đè lên người mẹ vặn vẹo, đâm vào âm hộ hấp dẫn của mẹ sao… Không biết sẽ là cảm giác như thế nào nhỉ - ding ding ding ding, dong dong dong dong với tiếng chuông vào lớp kêu, toàn bộ khuôn viên trường vốn đang ồn ào đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại mỗi tiếng thầy cô giảng bài.

Mà lúc này ở bên khác, mẹ sau khi kết thúc cuộc vận động thi đại học, cũng không về luôn phòng kỷ luật, mà đi tới bộ phận tài chính của trường.

Tôi thấy mẹ mở cánh cửa gỗ của văn phòng tài chính, đập vào mắt là một người phụ nữ trẻ đẹp với thân hình lồi lõm đầy đặn, chiếc váy cổ thấp in hình gạc vàng, bên dưới đầy đặn để lộ chữ V sâu, nếu đàn ông ở đây, nhất định sẽ là tâm điểm của tất cả cánh đàn ông, hấp dẫn sự chú ý của họ.