Chương 20: Kiềm chế

Vì vậy, khi mẹ đi ngay qua thành phố, tình cờ nhìn thấy một quảng cáo cho một phần mềm liên lạc Bluetooth (bạn vẫn lo lắng về việc thiếu tín hiệu trên điện thoại di động của bạn trong kỳ thi tuyển sinh đại học? Bạn đang đi công tác miền núi vẫn bặt vô âm tín, lỡ có việc quan trọng không thông báo được với gia đình thì sao? Khi đó, hãy cài đặt phần mềm giao tiếp bluetooth của chúng tôi, đây là một sản phẩm hoàn toàn mới được thiết kế bởi kỹ sư CNTT lập trình phần mềm nổi tiếng XXX và được đồng phát triển bởi công ty phần mềm chương trình điện tử XXX. Nó phá vỡ tần số giao tiếp thông thường và có thể bỏ qua bộ gây nhiễu tín hiệu. Nó cũng khắc phục được nhược điểm là các thiết bị giao tiếp Bluetooth trước đây không thể giao tiếp trong khoảng cách xa. Chỉ có điều bạn không nghĩ tới, không thể làm được điều đó nếu không có phần mềm giao tiếp Bluetooth của chúng tôi! Vâng! Ở trên bàn hoàn toàn vô nghĩa, khuyên bạn không nên sử dụng nó trong kỳ thi tuyển sinh đại học, và đừng trách chúng tôi nếu bạn bị bắt gặp), vì vậy mẹ đã bắt ai đó cài đặt phần mềm này trên điện thoại di động của bà, và sau này vẫn còn hối hận vì tiêu xài hoang phí, nhưng không ngờ nó lại có ích.

Mẹ ngay lập tức mở phần mềm liên lạc Bluetooth trong điện thoại di động và muốn gọi cảnh sát, nhưng mẹ không ngờ rằng phần mềm này chỉ hiện thị một số ngắn, tương tự như số ngắn 55X của gia đình.

Nhưng lúc này mẹ không thể quan tâm nhiều như vậy được nữa, có ít nhất vẫn tốt hơn là không có.

Vì mẹ có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể đã bắt đầu nóng ran, trong cơ thể có một luồng nhiệt, vùng kín cũng bắt đầu có phản ứng.

Nếu cứ tiếp tục như thế này thì không biết mẹ có thể trụ được bao lâu nữa.

Vì vậy, nhấn nút Cornet của bố, nhưng một lúc sao có một giọng nói trả lời tự động.

“Người dùng bạn đã gọi tạm thời chưa trả lời được, vui lòng thử lại sau!”

Mẹ trong phút chốc vội vàng, tên khốn kiếp này đang làm cái trò gì vậy mà lại không nghe máy.

Sau đó mẹ lại gọi mấy lần nữa nhưng kết quả vẫn là máy bận.

Mẹ không khỏi tức giận.

Lúc này mẹ càng lúc càng cảm thấy vùng kín khó chịu, ngứa ngáy dần xuất hiện, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cảm giác nhiệt độ xung quanh đang tăng cao khiến mẹ muốn cởi quần áo.

Mẹ biết mẹ không kiên trì được bao lâu nữa.

Đột nhiên cửa nhà vệ sinh phát ra tiếng “cạch cạch”, sau đó là giọng nói của Lý Hợp Thanh, “Phó hiệu trưởng Lý có phải là không được thoải mái không?”, hóa ra là Lý Hợp Thanh gõ cửa.

Rõ ràng là ông ta đã biết thuốc đã bắt đầu có tác dụng với mẹ rồi, muốn bước vào ép mẹ ra ngoài, nếu mẹ cứ trốn ở trong nhà vệ sinh, thế thì kế hoạch tiếp theo của hắn chính là không có cách nào thực hiện được.

“Không sao, sao thế?”, mẹ cố hết sức đè giọng của mình xuống, không để ông ta nghe ra được tiếng thở hổn hển của mình.

“Không có gì, chính là thấy phó hiệu trưởng Trần vào nhà vệ sinh lâu như thế, cho là cô xảy ra chuyện gì chứ ~”

“Ha ha, cảm ơn hiệu trưởng Lý quan tâm thế, tôi không có chuyện gì”

“Thế thì tốt, xin phó hiệu trưởng Lý có thể nhanh lên một chút không, không biết có phải vừa nãy tôi uống nhiều rượu không, đột nhiên cảm thấy có chút gấp”

“Tôi còn phải một lúc nữa, hiệu trưởng Lý có thể ra nhà vệ sinh bên ngoài, không cần đợi tôi”

Thấy mẹ nói thế, Lý Hợp Thanh ở ngoài cửa sắc mặt tái mét. không nghĩ tới Trần Uyển Mẫn cái người phụ nữ này lại cương quyết như vậy khi thuốc có tác dụng, không có lý gì nha, ông ta hạ loại thuốc kích dục mạnh nhất từ chợ đen của Mỹ có thể khiến một người trong vòng 10 phút đã trở thành kẻ dâm đãng, 15 phút sau dục hỏa toàn thân, sau 20 phút, ngay cả một cô gái cứng như đá cũng phải hold không được mà trở thành người phụ nữ dâm đãng.

Nhưng kể từ khi Trần Uyển Mẫn uống rượu xong đã gần 15 phút rồi, làm sao cô ta có thể vẫn còn tỉnh táo được? Lẽ nào là thuốc giả? Không thể nào, ngày trước mình cũng từng dùng trên người mấy nữ giáo viên đó mà chỉ chưa đầy 5 phút đã cởi sạch quần áo rồi, còn dang chân ra trước mặt hắn, mở rộng âm hộ ra van xin cơ mà.

Tại sao nó không có tác dụng trên người Trần Uyển Mẫn? Lẽ nào bôi trên thành ly không được, phải bỏ vào rượu? Đúng vậy, sở dĩ Lý Hợp Thanh cùng mẹ uống chung một loại rượu mà chỉ có mẹ mới có vấn đề là bởi vì thuốc kích dục của ông ta không phải ở trong rượu mà là ở bên trên ly rượu, chất lỏng không màu với nhiều loại hương vị trái cây, giống như bao cao su với nhiều loại hương vị trái cây vậy.

Thuốc kích dục của ông ra được vì Trần Uyển Mẫn mà hạ, tự nhiên là mùi nho, chất lỏng không màu trong suốt trên thành ly, mắt người thường căn bản không thể phân biệt được, mùi vị giống nho lại rất hợp với rượu nho - với thiết kế cẩn thận như vậy, không có gì lạ khi mẹ bị lừa.

Chỉ là một loại thuốc kích dục cực mạnh mà sao nó lại phát chậm như thế trong cơ thể mẹ? Thật ra Lý Hợp Thanh không biết là, loại thuốc kích dục này của ông ra, bên trong hầu hết được kết cấu bởi một tổ hợp quan trọng, cùng với sự oxy hóa cực mạnh của rượu nho khiến phá vỡ lớp kết cấu bên trong thuốc kích dục, dẫn tới tác dụng thuốc phát huy chậm, hơn nữa cấu trúc phần tử không ổn định, dường như khiến thuốc xuất hiện sai biệt.

Cái này không thể không thở dài, là Lý Hợp Thanh không may mắn hay là mẹ vận khí tốt đây? Phần lớn ông ta hạ thụ với mấy giáo viên dạy học kia là trong nước hoặc nước hoa quả, hai cái này đều không giống rượu nho có thành phần oxy hóa cao, tự nhiên là thất thủ rồi.

Nhưng lần này chết không chết được, không chọn rượu thì cũng phải chọn.

Chỉ có thể trách thiếu may mắn thôi ~ xem ra tạm thời thoát khỏi sự quấy rối của Lý Hợp Thanh, nhưng cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ chìm hẳn, mà điện thoại cho bố thì không thể gọi được, bây giờ chỉ còn gọi cho số của con trai thôi.

Thật ra không phải mẹ không muốn gọi điện cho tôi, chỉ là mẹ không muốn tôi khi còn bé đã dính vào chuyện như vậy.

Bây giờ mẹ không còn sự lựa chọn nào khác, với tính cách của mẹ, bà thà chết chứ không để Lý Hợp Thanh cưỡng hiếp, không được biến thành một con đĩ.

Nhưng với sự lựa chọn này, ai sẽ tình nguyện chết chứ? Ngay lập tức mẹ nhấn nút quay số trên mạng Cornet của tôi.

Nó được kết nối rất nhanh, lúc này bố mẹ không có ở nhà, tôi đang học AV nghệ thuật tạo dáng cơ thể do Từ Béo đưa cho, còn đang ngơ ngác nhận được cuộc gọi từ mẹ, suýt nữa thì bị dọa bắn tim ra ngoài, tôi sợ chết khiếp.

“Tiểu Phong, con nhanh giúp mẹ gọi cảnh sát, mẹ đang ở…ưm ~ ”, đột nhiên mẹ cảm nhận được dưới thân có một dòng điện ấm áp chảy ra, kích thích mạnh mẽ khiến mẹ rên lên một tiếng, đè nén sự xa lạ trên cơ thể xuống, “mẹ đang ở ô 508 của khách sạn XXX, nhanh lên, gọi cảnh sát, đồng thời thông báo cho bố con….ahhhhhhhhh”.

Mẹ mất khống chế mà buông điện thoại trên tay ra, “Phịch” một tiếng rơi xuống đất, cảm giác trống rỗng không gì sánh được lao thẳng đến linh đài chôn vùi sự tỉnh táo của mẹ, người mẹ gục xuống dưới chậu rửa mặt vì ngứa ngáy vùng kín, đồng thời lẩm bẩm nhẹ nhàng như không thể kiểm soát được.

“Ưm…ô….uh…”

Đôi mắt mẹ dần nhòe đi, như sắp rơi vào cơn thèm khát.

Lúc này, tiếng gõ cửa của Lý Hợp Thanh lại truyền tới, có vẻ như ông ta đang rất vội, nếu như thuốc của hắn không phát huy tác dụng thì mọi kế hoạch cho đêm nay của lão sẽ đều trở thành vô ích, e rằng không đơn giản như vậy, sau lần này mẹ nhất định sẽ sinh nghi.

Muốn tính kế mẹ lần nữa sẽ cực kỳ khó khăn.

Thấy mẹ từ trong nhà vệ sinh đi ra, trừ sắc mặt có chút hồng ra, nhìn không ra bất cứ bất bình thường nào, “Sao thế hiệu trưởng Lý?”

Bên trong này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Vì sao mất đi lý trí, còn người mẹ sắp chìm vào dục vọng lại đột nhiên giống như người không sao cả như thế? Thật ra mẹ không phải là không sao, chỉ là vừa nãy cảm thấy sắp bị dục vọng của cơ thể nuốt chửng rồi thì bị tiếng gõ cửa của ông ta đánh thức, sau đó mẹ tỉnh táo lại, nhưng tác dụng của thuốc vẫn còn trong cơ thể, việc tấn công chỉ là vấn đề thời gian, người mẹ không còn lựa chọn nào khác. Nếu lúc này chạy ra ngoài sẽ chỉ dẫn tới thủ đoạn cưỡng chế mà thôi, mẹ bây giờ chỉ là hy vọng con trai có thể sớm đi báo cảnh sát, sau đó mang theo chồng tới cứu bản thân, nếu không, hậu quả mẹ gần như không dám tưởng tượng, vừa nghĩ tới Lý Hợp Thanh cái cơ thể béo ục ịch kia đè lên người mình, khuôn mặt xấu xí kia gặm nhấm da thịt mình, mẹ thật sự là thà chết cũng không muốn bị ông ta làm cho nhục nhã.

“Không sao đâu, chỉ là muốn thông báo với phó hiệu trưởng Trần biết, người phục vụ vừa nãy phục vụ món tráng miệng, món tráng miệng này của khách sạn đã nổi tiếng khắp nơi, tôi nghe nói chúng chỉ dành cho khách hàng VIP của khách sạn này, nếu tôi phải tôi với quản lý của khách sạn này quen biết, sợ là cũng không có tư cách nếm thử. Món tráng miệng này được để trong tủ lạnh nên khi nhiệt độ cao sẽ không ngon nữa đâu”

“À? Nếu hiệu trưởng Lý đã đề xuất nó như thế, thế thì tôi thật sự phải thử nó mới được”, mẹ cười hì hì nói.

Từ bên ngoài mà nhìn, mẹ dường như vẫn như bình thường, nhưng chỉ có mẹ biết rằng bà đang dùng sức mạnh ý chí để đè nén dục vọng của mình, có khả năng gục ngã bất cứ lúc nào.

Mặt khác, sau khi điện thoại rơi xuống, tôi sững sờ một lúc, bất quá nghe thấy tin tức như vậy cũng không kịp phản ứng, liền tự hỏi bản thân có phải là bị lừa đảo hay không, lập tức nhìn đến, sau khi xác nhận đó thực sự là mẹ tôi, tôi thật sự chết lặng.

Nhưng may mắn thay, chỉ số IQ của tôi vẫn ở trạng thái trực tuyến, phản ứng nhanh, tôi gọi lại thì được thông báo rằng tôi không ở trong khu vực dịch vụ.

Tôi nghĩ tới mẹ bảo tôi gọi cảnh sát? Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Tại sao mẹ gọi tôi vô cớ à lại bảo tôi gọi cảnh sát? Có phải mẹ đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay có nguy hiểm gì? Ngay lập tức, tôi trở nên căng thẳng và hoảng loạn đồng thời, dù giờ tôi cũng chỉ là một học sinh cấp 2, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, làm sao có thể giữ được bình tĩnh chứ.

“Đúng rồi, gọi cho bố”, phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ tới bố, thế là lập tức nhấc điện thoại trong tay lên, gọi cho bố, không ngoài dự đoán là một trận âm thanh báo bận khác.

Liên tiếp gọi mấy lần đều có kết quả như thế.

Tôi không khỏi gấp gáp, như này nên làm gì tiếp đây? Không được, mẹ có thể thật sự có nguy hiểm, tìm không được bố, thế thì để tôi tới bảo vệ mẹ đi.

Nghĩ xong, tôi lao ra khỏi nhà, mặc kệ iPad trong phòng còn chưa cất đi, trong đầu chỉ nghĩ rằng mẹ ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

Quay lại phía bên mẹ.

Mẹ ngồi trở lại chỗ như không có chuyện gì, đón lấy cái thứ đang tản ra hơi lạnh trên bàn.

Món tráng miệng được đưa đến trước mặt, “xem ra là đúng như lời hiệu trưởng Lý giới thiệu, chỉ cần từ dáng vẻ đã khiến người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ, gió lạnh phả vào mặt khiến người ta sảng khoái.”

Lập tức dùng thìa cạo sạch lớp bề mặt rồi từ từ cho vào miệng, một cảm giác lạnh băng lan khắp đầu lưỡi, mẹ đột nhiên cảm thấy Lý Hợp Thanh nói cả tối cũng không có câu nào là thật cả, nhưng món tráng miệng này cũng không giới thiệu sai, ít nhất dựa vào sự mát lạnh này, khiến lý trí của mẹ tỉnh táo không ít, nhất thời sẽ không bị dục vọng cuốn đi.

Nếu Lý Hợp Thanh biết , món tráng miệng hắn gọi, khiến mẹ lại trì hoãn được một chút nữa, liệu ông ta có tức giận nôn ra máu không? Có vẻ như hôm nay thực sự không phải là ngày may mắn của ông ta, và những sự trùng hợp ngẫu nhiên khác nhau thường xuyên xuất hiện.

Lý Hợp Thanh nhìn vào mẹ với ánh mắt nghi ngờ, dường như muốn nhìn thấu cơ thể của mẹ, nhưng xét từ những hành động bất thường khác nhau của Trần Uyển Mẫn, lẽ ra thuốc đã phát huy tác dụng rồi chứ? Sao lại vào nhà vệ sinh một lần, cứ như không thế.

Chuyện quái gì đã xảy ra trong nhà tắm? Cho dù Lý Hợp Thanh có đoán như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có một người phụ nữ có thể dùng sức mạnh tinh thần của chính mình để kiềm chế sự khơi gợi ham muốn tình dục của thuốc tình dục thời hiện đại, bị đàn áp hoàn toàn như thế.

Tuy nhiên, điều gì đó càng chán nản thì khi nổ ra nó sẽ càng bùng phát trở lại - “Thế nào? Tôi giới thiệu đúng rồi chứ?” Mặc dù rất lo lắng nhưng ngoài mặt Lý Hợp Thanh vẫn giữ phong thái.

“Ừ, rất ngon, đây là món tráng miệng ngon nhất mà tôi từng ăn, không biết có thể ăn thêm một phần nữa không?”, mẹ đã chủ định muốn mượn cảm giác lạnh mát của nó để giữ vững tinh thần của bản thân.

“Ha ha, xin lỗi, món tráng miệng này mỗi ngày đều là cung ứng có hạn, tôi cũng rất khó mới xin được quản lý ở đây, bảo đầu bếp làm món tráng miệng nhiều hơn một phần mà thôi”, Lý Hợp Thanh xin lỗi nói.

Không phải ông ta cố tình trốn tránh mà là sự thật.

“Như thế à”, mẹ thất vọng nói, sớm biết đã không ăn nhanh như thế rồi.

“Phó hiệu trưởng Trần…”

Đột nhiên Lý Hợp Thanh gọi cả tên họ của mẹ.

“Tôi biết phó hiệu trưởng Trần gần đây đang điều tra tôi…”Mẹ Hiệu Trưởng Tuyệt Đẹp Của Tôi - Chương 20: Kiềm chế