Chương 29

Thẩm Tử Long đã bắt đầu cầm sách công khai đọc diễn cảm rồi:

"Nữ hiệp bị tôi nắm được bí mật, tôi một tay xé mở quần lót của nàng, đem dương vật phập một tiếng liền dâm vào bên trong lồn của nàng...", trong lớp rất nhiều bạn nữ đều xấu hổ bịt lại lỗ tai, một ít con trai ngược lại "ngửi thấy mùi ngon".

Vừa vặn lúc này, chuông vào lớp vang lên. Chủ nhiệm Cát Tính Văn bước vào lớp học.

Các mọi người như chim sẻ bay trở về chỗ ngồi của mình. Chỉ có Tần Nhật Quang với Thẩm Tử Kong hai người như trước vẫn làm theo ý mình.

Tần Nhật Quang lúc này đã buông Phàm Thắng ra, Phàm Thắng chậm rãi từ mặt đất bò lên, trên người lấm lem hiện đầy dấu chân cùng bụi bặm, trên mặt cũng vẫn tái xanh.

Đến tình huống này rồi, Cát Tính Văn khẳng định không thể giả bộ không nhìn thấy. Vì thế hắn cầm lấy thước inox trên bàn giáo viên gõ mấy tiếng nghiêm túc hỏi:

"Ngày ngày cho tôi phiền phức, ồn ào gì thế? Đây là xảy ra chuyển gì?".

Còn không đợi Phàm Thắng phản ứng, Thẩm Tử Long liền đi lên cáo trạng trước. Hắn đem mấy quyển sách, tạp chí toàn bộ đặt ở trước mặt chủ nhiệm lớp, gương mặt chính nghĩa nói:

"Thầy Cát! Thầy nhìn! Đây là em lấy ra từ cặp sách Phàm Thắn! Phàm Thắng lại dám ở trường học truyền bá mấy vật này!".

Cát Tính Văn liếc liếc một cái, kia cô gái trắng bóng trần trụi hắn liếc nhìn một cái liền rõ ràng. Hắn giả vờ giận dữ vỗ lên bàn giáo viên.

"Ai đem cái này đến trường học? Các cậu không biết sao? Dám xem mấy thứ này?", hắn hùng hổ gào một chút, gương mặt chính nghĩa rất có dáng vẻ giáo viên gương mẫu nhưng người nào có thể nghĩ đến đâu cũng là cầm thú cơ chứ?

"Chính là bên trong cặp sách của hắn rơi ra, tất cả đều nhìn thấy", Tần Nhật Quang đã ở một bên châm ngòi, rất khinh thường nói.

Tần Nhật Quang đều lên tiếng rồi ai dám phản bác? Dù không phải là thật cũng không ai dám nói ra! Huống hồ mấy thứ này xác thật ở của Phàm Thắng, chẳng qua bọn hắn xâm phạm riêng tư của người khác cũng là không đúng, nhưng mà không ai dám nói ra thôi.

"Ô ô, không phải, bọn hắn. . .", Phàn Thắng thấy Tần Nhật Quang với Thẩm Tử Long cáo trạng trước, bị tức hỏng. Một bên thút tha thút thít lau nước mắt, một bên muốn phản bác không ngờ lời còn chưa nói hết đã bị Thẩm Từ Long cắt đứt.

"Không phải là cái gì? Mày dám nói thứ này không là của mày?", đôi mắt Thẩm Tử Long trợn tròn hung ác uy hiếp Phàm Thắng.

Phàm Thắng lúc này cũng dừng lại đến không phản đối. Dù sao kia mấy cuốn sách đúng là của hắn, cái này hắn không phủ nhận được. Nhưng trong lòng hắn rất khó chịu, chuyện hai người làm so với hắn còn đáng giận hơn nhiều, cũng không thấy giáo viên trừng phạt bọn hắn.

"Đủ rồi! Mấy thứ này tịch thu! Về sau ai cũng không được truyền bá cái này ở trường học! Phàm Thắng, phạt cậu viết 500 lần bản kiểm điểm, chiều nay phải nộp". Cát Tính Văn hung hăng gõ một cái, "Kết thúc! Bắt đầu học!".

Trong mắt mọi người nhìn ra chủ nhiệm đang thiên vị. Dù sao Phàm Thắng chỉ mang đến mà Tần Nhật Quang ở trường học đánh lộn, đem Phàm Thắng đánh thành bộ dạng như vậy. Nhưng cuối cùng chỉ phạt Phàm Thắng một người. Haizz, ai bảo Tần Nhật Quang lợi hại như vậy, cả giáo viên cũng không dám trừng phạt hắn.

Chủ nhiệm đều đã nói như vậy, Phàm Thắng nào còn dám phản bác, hắn bất quá là học sinh nhỏ bé mà thôi, không có gia cảnh như Tần Nhật Quang, căn bản không dám hy vọng xa vời chỉ có thể nuốt vào bụng.

"Vâng. . .", hắn khúm núm trả lời một câu.

Tần Nhật Quang với Thẩm Tử Long hai người thì khinh miệt nhìn Phàm Thắng một cái, tiếp đó cười to rời đi.

Kia mấy quyển sách báo thì cất vào túi Cát Tính Văn. Hắn nhìn trên bàn mấy quyển sách dâm loạn tình dục trong lòng cũng ngứa ngáy vô cùng. Phải biết, mấy cái này đúng khẩu vị của hắn, bản giới hạn hắn còn không có mua được ngược lại tịch thu của học sinh của mình vừa vặn cho mình sử dụng.

Cát Tính văn hưng phấn trong lòng, hắn cười tủm tỉm đẩy kính mắt một cáu, trên mặt cũng rất bình tĩnh bắt đầu nghiêm trang giảng bài.

Khi tan học thầy giáo cố ý nói một chút nội quy của kì thi thêm vài phút đồng hồ. Các học sinh đều vội vã không chờ được tan học, đợi Cát tam mao cuối cùng nói xong, tất cả mọi người vui mừng như chim chóc bay nhanh chạy ra khỏi lớp học.

Mà tôi cũng không có vội về nhà, mà là theo Trần Sở đi về nhà hắn làm khách. Tôi nhớ mẹ nói tối nay nàng phải tham gia một bữa tiệc sẽ rất trễ mới về nhà. Đơn giản trở về cũng là ở nhà một mình, không có gì việc vui liền nhận lời mới của Trần Sở.

7 giờ tối.

Mẹ cùng Lâm Gia Quần đi tham gia bữa tiệc. Từ lần trước Lâm Gia Quần giúp mẹ giải quyết tên phóng viên kia, mẹ liền đối với hắn rất tín nhiệm. Thậm chí, lần này cũng chỉ đưa theo Lâm Gia Quần một người đi.

Gần nhất Nhậm Thiên Long với mẹ lại có một khoản làm ăn lớn, càng được chính quyền đồng ý, lần này coi như là ăn mừng, mẹ thân là nhân vật chính là nhất định phải tham dự.

Bởi vì quan hệ thân cận rất nhiều, hai người suốt quãng đường nói nói cười cười. Lại tăng thêm Lâm Gia Quần vốn cố ý lấy lòng mẹ, hắn lại rất biết nói suốt quãng đường ở trước mặt mẹ chiếm ít hảo cảm. Hai người lái xe đến khách sạn đã là 7 giờ rưỡi.

Mẹ mở cửa xe, đi giày cao gót bước đi. Bởi vì không có gì long trọng cho nên mẹ cũng không có mặc lễ phục, như cũ là đồ công sở lại làm cho người ta nhìn không chán.

Áo sơ-mi trắng sơ vin huống chi dáng người mẹ lung tinh hấp dẫn càng bày ra vô cùng tinh tế. Gáy thon dài, hai bầu vú đầy đặn to lớn. Bởi vì áo sơ-mi có chút mỏng, Lâm Gia Quần cơ hồ đều nhìn thấy màu áo lót của mẹ, đi trên đường hai bầy vú sữa đung đưa làm người ta miên man bất định.

Dung mạo cùng dáng người của mẹ đều là trời ban, độc nhất vô nhị, cho dù là quần áo bình thường cũng có thể làm mẹ toả ra khí chất đặc biệt. Mẹ hôm nay đổi kiểu tóc, đem tóc dài ở phía sau tạo kiểu đa dạng, có vẻ thành thục lại gợi cảm. Một đôi chân dài cho dù bị tất chân che lại cũng làm cho người bên cạnh sáng mắt.