Chương 3

"Này, đây là bài tập về nhà của tao, mày học giỏi như vậy thuận tiện làm giúp tao". Một thiếu niên cao to chân đạp ghế nói. Thiếu niên còn nhuộm tóc vàng. Tuy rằng nhìn qua thời thượng nhưng kết hợp gương mặt xấu xí liền có vẻ không hợp. Quần áo cũng đều là mốt, nhưng đáng tiếc hắn không biết kết hợp, cũng chỉ mặc hàng hiệu, lại là một bộ dạng nhà quê.

"Đúng rồi đúng rồi, còn có tao, giúp ta nữa", một người gầy, bộ dạng lấm la lấm lét cũng cười tủm tỉm ném mấy quyển vở.

Nhuộm tóc vàng tên là Tần Nhật Quang, là tiểu bá vương trong trường. Hắn học dốt lại dựa vào quan hệ trong nhà tới nơi này học. Nhưng hắn như trước không học tập, mỗi ngày không phải là trốn học thì là đùa giỡn nữ sinh.

Hơn nữa người này độc ác đa đoan, căn bản không phải là nghịch ngợm đơn giản hắn chính là mất dạy từ trong xương tủy! Nghe nói hắn chơi qua không ít phụ nữ, ai cặp cùng hắn cơ bản đều lên giường, trong trường học có không ít nữ sinh cũng bị hắn sờ soạng tòan thân một lần. Nhưng không người dám đứng ra nói, bởi vì nhà hắn là xã hội đen trong trường học đều nói "Đắc tội hắn sẽ bị người đánh chết", cho nên ai thấy hắn đều muốn trốn. Liền hiệu trưởng cũng dám trêu chọc hắn, còn có ai dám?

Một nam sinh khác tên là Thẩm Tử Long, là bạn tốt của Tần Nhật Quang cũng là một tên tội ác tày trời. Dù sao chỉ có lưu manh mới có thể chơi với lưu manh.

Mà bị bọn hắn bắt nạt là Phàm Thắng, là trong lớp người học giỏi nhất. Cũng bởi vì học quá giỏi, bị đố kỵ. Hắn cũng thật đáng thương, nghe nói là ở quê lên không có quan hệ, bằng cố gắng của mình thi đỗ. Hắn đi tới đây một mực phấn đấu cố gắng học tập vì có thể giúp đỡ gia đình. Nhưng hắn không nghĩ tới, học giỏi đều có thể trở thành lí do bị sỉ nhục. Bọn kia lưu manh bình thường không dễ bắt nạt bạn học có chút địa vị, hắn loại này không có tiền không quyền tự nhiên trở thành nơi trút giận. Mỗi lần đều bắt hắn làm bài tập cũng thôi đi, tâm trạng không tốt còn muốn tìm lý do đánh hắn xả giận.

Hắn mới đầu tìm giáo viên phản ánh, lại không nghĩ tới giáo viên đối với loại chuyện này căn bản không quan tâm. Hắn mới hiểu được, muốn trở nên nổi bật chẳng phải là dễ dàng như vậy. Tuy rằng mỗi ngày đều sống trong bạo lực nhưng cơ hội học tập hắn lại không nỡ lòng bỏ đi, đành phải cắn răng kiên trì, cố nhịn đám côn đồ này nhục mạ.

"Đụ má mày! Nói nửa ngày! Mày điếc à?", thấy Phàm Thắng không trả lời, Tần Quang liền cho một phát tát. "Phanh" một tiếng, Phàm Thắng liền đập đầu vào tường, trán sưng lên một cục. Hắn cúi thấp đầu thút tha thút thít trả lời:

"Vâng, vâng".

"Ha ha, Nhật Quang mày quá bạo lực rồi, người ta sợ quá khóc rồi!".

"Hừ! Con thỏ, đầu mới chạm vào bức tường đã cảm thấy đau? Lần sau tao đem chân hắn cắt bỏ cho hắn cảm nhậm một chút đó mới là đau". Tần Nhật Quang khinh thường nói.

Nghe được lời này Phàm Thắng sợ Tần Nhật Quang nói thật làm thật thoáng chốc sắc mặt trở nên trắng bệch lại làm hai người tên kia cười ha ha.

Những thứ này đều là chuyện phát sinh trong lớp của tôi, bọn họ đều là bạn học của tôi.

Mà lúc này tôi thấy đây tất cả. Thẩm Tử Long cùng Tần Nhật Quang hai tên côn đồ ăn hiếp người khác đã không phải là một ngày hay hai ngày rồi, trước sự thật tàn khốc, tôi bốc hoả xông lên đầu, nhịn không được muốn xông lên phía trước, làm một lần anh hùng.

"Hai người, cũng quá mức rồi!". Tôi tức giận nói một câu, giơ giơ tay áo liền muốn xông lên. May mắn bạn tốt của tôi Trần Sở ngăn cản lại.

"Mày điên rồi à? Mày muốn làm gì? Mày cảm thấy có tác dụng không? Hay là muốn ăn đòn cùng?". Trần Sở níu tôi lại, chất vấn.

Nghe hắn nói như vậy, tôi mới tỉnh táo lại, phát hiện vừa rồi mình có suy nghĩ ngu xuẩn. Tuy rằng nhà mình cùn có tiền nhưng cũng không cách nào đối kháng cùng Tần Nhật Quang loại xã hội đen này, nếu gây phiền toái cho mẹ là không được.

"Tao biết rồi, cám ơn". Tôi nhìn Trần Sở thật lòng nói một tiếng. Trong lớp cùng Trần Sở quan hệ tốt nhất hơn nữa người này thông minh có chủ kiến, rất nhiều chuyện tôi đều dựa vào sự giúp đỡ của hắn. Hơn nữa nhà Trần Sở cũng có công ty, cho nên gia thế hai người giống nhau.

Lúc này chuông vào lớp vang lên. Một người đàn ông nâng lấy bụng bia đi vào. Đây là chủ nhiệm lớp, tên là Cát Tính Văn, năm nay đã hơn 40 tuổi. Không chỉ béo còn hói, đám học sinh bí mật cho hắn biệt danh là "Cát Tam Mao".

Hắn thường xuyên đeo kính mắt gọng vàng, rất dày phỏng chừng cận thị 7,8 độ. Ánh mắt híp thành một đường may, cực kỳ khó chịu. Nhưng bình thường ông rất nghiêm khắc, các học sinh đều rất sợ. Đương nhiên ngoại trừ mấy tên côn đồ.

Hắn vừa đi vào phòng học, các học sinh như về chim chóc phút chốc bay đến chỗ ngồi của mình phía trên. Chỉ có Tần Nhật Quang cùng Thẩm Tử Long, còn kiêu ngạo đứng ở đó uy hiếp đe dọa Phàm Thắng, Phàm Thắng bị dọa đến vừa muốn khóc, hai người mới cảm thấy thoả mãn trở lại chỗ ngồi của mình.

Mà chủ nhiệm lớp sắc mặt bình thường cầm lấy sách chuẩn bị giảng bài, giống như vừa rồi bên dưới phát sinh chuyện gì hắn căn bản không có nhìn thấy.

Thấy giáo viên đều như vậy, những người khác càng giả vờ không nhìn thấy. Phàm Thắng ủy khuất nằm sấp trên cái bàn, che giấu tiếng khóc.

Bắt đầu giảng bài rồi, Cát Tam Mao hết sức tập trung nhưng bên dưới chỉ có mấy người nghe hiểu.