Chương 42

Tôi lúc ấy liền hoảng một chút, thế mới biết mình gây hoạ cho mẹ. Biết chủ nhiệm gọi điện cho mẹ, trong lòng tôi vừa muốn mẹ đến, lại vừa không muốn để cho mẹ đến.

Tôi hy vọng dường nào, mẹ quan tâm chăm sóc tôi mà chủ động đến trường học, mà không phải vì giúp giải quyết cục diện rối rắm này.

"Haiz, thầy cũng biết là em vô ý, nhưng mặc kệ nói như thế nào hắn là bởi vì em mới bị, mặc dù là làm lớn em cũng không chiếm lý a!", Cát Tính Văn thở dài một hơi, lời nói đầy ý vị nói với tôi.

Không tệ, đây là sự thật, tôi có sai đây là cãi lại không được. Không có biện pháp, đành phải ngượng ngùng ngậm miệng.

Mẹ thấy thế, cũng biết hắn nói đều là sự thật, nàng nhìn tôi nháy mắt.

"Tiểu Vũ, con đi ra ngoài trước, chuyện này mẹ sẽ cùng thầy giáo xử lý thật tốt".

Cát Tính Văn cũng gật gật đầu, tôi chỉ đành đi ra ngoài.

Toàn bộ văn phòng chỉ còn lại có Cát Tính Văn cùng mẹ.

"Thầy Cát, Tiểu Vũ vì sao cùng người khác đánh nhau, chắc là sẽ có nguyên nhân quan trong khác a? Đứa nhỏ này từ bé đều theo tôi, tính tình của hắn tôi rất rõ. Lý do gì vậy, chắc chắn hắn sẽ không phải người gây sự?".

"Cô Trịnh, theo tôi hiểu là Lưu Nam dùng ngôn ngữ công kích, Hứa Vũ không nhịn được mới phản kích. Nhưng dù thế nào, Hứa Vũ động thủ trước, đứa bé kia lại bị thương, như thế nào cũng là không chiếm lý" Cát Tính Văn hướng mẹ phân tích một chút, "Hơn nữa, cô Trịnh, cô và chồng về mặt giáo dục con có chút sơ sẩy a. Họp phụ huynh đứa nhỏ này một lần cũng chưa tới tham gia, đây chính là không được a!".

Mẹ nghe lời nói của Cát Tính Văn, lại nghĩ tới đến đêm đó, thần sắc cẩn thận của tôi khi hỏi mẹ có thể tham gia họp phụ huynh không, lập tức cảm thấy có chút đau lòng.

Nhiều năm như vậy, mẹ ở thương trường dốc sức làm ăn cũng không dễ dàng. Nhưng trừ thời gian ở công ty, thời gian còn lại mẹ đều đặt dùng ở trên người của tôi, nàng một mực cho rằng như vậy mình cũng không để đứa nhỏ có thiếu hụt, không nghĩ tới vẫn là làm không tốt sao?

Mẹ buông mắt xuống quan sát, rơi vào trầm tư thật, lại bỏ quên gã giáo viên trước mặt lộ ra sắc mặt đáng ghê tởm.

Ánh mắt Cát Tính Văn trần trụi nhìn chằm chằm lấy ngực mẹ, nhìn liên tục không ngừng. Vừa rồi mẹ vừa vào cửa, Cát Tính văn liền bị hai chân thon dài cùng bờ mông tròn trịa hấp dẫn lực chú ý, lại bỏ quên bầu vú mỹ lệ.

Bây giờ nhìn đến, này hai ngọn núi cao cao nổi lên, cũng cực phẩm. . . Tùy theo hô hấp của mẹ phập phồng lên xuống, nhìn hai vú phập phồng lên xuống, có thể nghĩ áo lót đã lấp đầy thịt mềm.

Cách áo sơ-mi mỏng manh giống như có thể nhìn thấy khe ngực sâu thẳm, thật muốn để dương vật nhét vào giữa hai bầu vú từ trên xuống dưới ma sát a! Cát Tính Văn liên tục cảm thán trong lòng, con đàn bà này thật sự là tuyệt! Toàn thân trên dưới không có một chỗ nào xấu, nếu có thể đem địt nàng một lần quá tốt!

"Thật có lỗi, là sơ sót của tôi. Công việc của tôi tương đối bận rộn, không có gì thời gian tham gia họp phụ huynh, về phần chồng tôi. . . Tôi đã ly hôn rất nhiều năm, hiện tại một mình nuôi Tiểu Vũ", mẹ lộ ra một nụ cười xin lỗi.

"A xin lỗi cô Trịnh, tôi không biết. . .", trên mặt Cát Tính văn lộ vẻ thành khẩn xin lỗi, nếu như không nhìn kĩ dưới mắt kính dày kia sẽ không thấy đôi mắt tà ác và đục ngầu, đại khái thật cho là hắn là giáo viên tốt a?

Ai có thể nghĩ đến giờ này trong nội tâm của hắn, đang vì chuyện mẹ là độc thân mà kích động không thôi.

"Người xinh đẹp như vậy lại là độc thân! Đây quả thực là làm người giận dữ a!", Cát Tính Văn tại trong lòng rống giận, "Bất quá độc thân cũng tốt, đàn bà 30 như sói 40 như hổ, độc thân lâu khẳng định thèm khát, như vậy mình sẽ có cơ hội!".

Trong lòng đã bắt đầu tính kế mẹ, nhưng bên ngoài Cát Tính Văn vẫn là duy trì hình tượng đứng đắn, vì chuyện học sinh mà ưu sầu phiền não biểu diễn vô cùng tinh tế.

"Lần này đánh nhau, chính là bởi vì Lưu Nam nói Hứa Vũ không có ba mẹ, hắn lúc này mới tức giận. Cá nhân tôi cảm thấy, cô Trịnh hẳn là yêu thương đứa nhỏ nhiều hơn một chút, chuyện họp hành đừng vắng mặt thì tốt hơn"

Cát Tính Văn đầy ý vị khuyên bảo mẹ, bất quá hắn đâu phải là vì tốt cho tôi, bất quá là muốn tạo cơ hội cùng mẹ chạm mặt thôi, phải có cơ hội mới có khả năng thành công, không phải sao?

Mẹ luôn luôn nhanh nhạy thấy rõ lòng người, nhưng nàng lúc này đem lực chú ý toàn bộ đặt ở trên người của tôi, làm nghĩ đến một giáo viên lại không an phận? Mẹ thậm chí có một chút cảm kích Cát Tính Văn, cảm thấy là hắn đề tỉnh mình, bằng không nàng còn chưa ý thức được mình bỏ quên con.

"Thầy Cát nói đúng, về sau tôi sẽ chú ý. Họp phụ huynh, về sau tôi sẽ không vắng mặt. Bất quá thầy xem đánh nhau việc này, xử lý thế nào? Người bị đánh tiền thuốc men tôi sẽ trả toàn bộ, lại cho hắn thêm một chút phí tổn thất tinh thần. Bất quá mặt mũi của Tiểu Vũ. . .", mẹ mỉm cười, chờ đợi Cát Tính Văn nói tiếp. Cát Tính văn thấy thế, liền vội vàng tiếp lời:

"Cô Trịnh yên tâm. Chuyện này tôi sẽ hoà giải, cam đoan người nhà hắn không có khả năng tìm tới cửa", hắn dừng một chút, nói tiếp:

"Hứa Vũ là một đứa bé ngoan, cô Trịnh yên tâm, tôi nhất định sẽ chiếu cố hắn nhiều hơn".

"Vậy tôi yên tâm", mẹ cuời cười ôn hòa.

Hai người lại nói liên miên lải nhải nói vài câu, đợi khi mẹ từ trong văn phòng đi ra đã là hơn 7 giờ, trời đã tối rồi. Tôi cùng Trần Sở ngồi ở trên mặt đất, đi đứng đều bủn rủn.

"Mẹ!".

"Cô!"

Thấy mẹ cuối cùng từ văn phòng đi ra, hai người đều kinh ngạc vui mừng hô một tiếng, đứng lên.

Mẹ lại lễ phép tính cùng Cát Tính văn hàn huyên hai câu, lúc này đưa tôi cùng Trần Sở rời đi.

"Tiểu Sở, sắc trời cũng không sớm, cô đưa cháu về nhà a, hôm nay là Tiểu Vũ liên lụy cháu, cô và hắn cám ơn cháu!".

"Không có việc gì! Cháu là bạn tốt của Tiểu Vũ, hắn có việc cháu tự nhiên sẽ giúp hắn!", Trần Sở cười tủm tỉm đáp lại, kỳ thật không phải đang giúp tôi đâu? Bất quá là giúp mình thôi.

Trước hắn là vì tiền tiếp cận tôi. Mà bây giờ, thì là vì chiếm được mẹ mà lấy lòng tôi. Trần Sở rất khôn khéo. Hắn biết mẹ đối với hắn có hảo cảm đều là bởi vì hắn là bạn tốt của tôi, bởi vậy nếu muốn gần mẹ, hắn chỉ có nghiêm túc đóng vai bạn tốt này.

Đáng thương tôi khi đó trì độn , không có nhìn thấu tâm tư Trần Sở, ngược lại thật tình đối đãi, coi hắn là bạn tốt.