Chương 4

Mặc dù Trương Hoàng thích thân mật với mẹ, nhưng sợ mẹ xấu hổ, dù sao tính tình bất thường của mẹ cũng khiến hắn có chút lo lắng.

- Con vừa tỉnh hơi khát.

Trương Hoàng tự mình tìm được lý do, nhưng ngay sau đó liền bật cười, dù sao đối diện với đôi mắt hơi nheo lại của mẹ mình hắn tràn đầy mê mang, rõ ràng mẹ rất uy nghiêm với người ngoài thích trêu chọc người con trai.

- Mẹ…!

Hắn bất lực hét lên một tiếng,

Lâm Kiều cười tủm tỉm nói:

- Được rồi, mẹ sẽ không cười con nữa. Con khát lắm phải không? Mẹ đi rót nước cho con.

Thư kí Loan ở bên giường vội vàng bước tới nói:

- Chủ tịch để tôi.

nói xong, liếc mắt nhìn Trương Hoàng trên giường bệnh, sau đó tìm một cái cốc lấy nước. trước đài phun nước uống!

Sự xuất hiện của Ngọc Loan khiến hắn sáng mắt lên, tuy rằng trước mặt mẹ mình hắn luôn là con ngoan, nhưng không có nghĩa là như vậy, đối với Tú Loan xinh đẹp này, Trương Hoàng có phần thèm muốn, suy cho cùng thì cũng đẹp. Phụ nữ dễ khiến đàn ông phải suy nghĩ về điều đó, chưa kể là là thường xuyên tiếp xúc!

Chỉ vì Loan là người ở bên cạnh chăm sóc mẹ hắn, Trương Hoàng chưa bao giờ dám đi quá xa, cũng không dám để mẹ hắn để ý!

Ngoài ra, Loan cũng là một phụ nữ thông minh và có năng lực.

Đối với Trương Hoàng mà nói, Loan chính là một con mồi quyến rũ, có thể nhìn thấy nhưng không thể ăn, thật khiến người hắn cảm thấy ngứa ngáy! Trương Hoàng đối tượng không yên vị thành niên! Thỏa mãn hắn một loại tâm trí xấu không yên! Đối với Loan, Hoàng là sợi dây gắn kết sâu sắc hơn mối quan hệ của cô với mẹ của Hoàng. Là thư ký của mẹ hắn, cô hiểu rõ vị trí của vị thiếu gia này trong trái tim của Chủ tịch Lâm hơn bất kỳ ai khác. Khiến cô phải dành rất nhiều suy nghĩ cho người thanh niên này.

Vì thế Ngọc Loan và Trương Hoàng đã hình thành một mối quan hệ đặc biệt cân bằng và kỳ lạ, ngầm hiểu nhau nhưng không dẫm vào điểm mấu chốt không thể vượt qua gianh giới đó! Trước đây, Trương Hoàng có suy nghĩ xấu về người thư kí xinh đẹp này, nhưng chỉ dám giữu trong lòng mà thôi. . Có lẽ không phải hắn không muốn. Hắn ấy có những lo lắng. Ít nhất Loan là thư ký riêng của mẹ hắn khiến hắn ấy phải lo lắng cho cảm xúc của mẹ. Sẽ mở một mắt rồi nhắm một mắt. Hắn vô cùng yêu mẹ, Trương Hoàng không muốn vì bất cứ điều gì làm ảnh hưởng đến ấn tượng của mình trong tâm trí mẹ mình! Cho nên hắn luôn cố chịu đựng, nhưng lúc này đối mặt với Ngọc Lan này, Trương Hoàng luôn cảm thấy không thể tự kiềm chế, chẳng qua lúc này Ngọc Loan đang cúi xuống vòng eo mềm mại cùng cái hông ngọc bích của cô để hứng nước bộ dáng khiến Trương Hoàng cảm thấy bối rối khô khốc! Đôi mông ngọc đầy đặn và đầy đặn, vòng cung giữa những lọn tóc thẳng tắp, da thịt căng đầy khiến Trương có chút nhìn thẳng, chưa kể đến đôi chân khép nép của nàng, đôi chân ngọc thẳng tắp cộng với vẻ gợi cảm yêu kiều khiến hắn có một chút bồn chồn! Điều khiến hắn bối rối nhất chính là khi phát hiện ra ánh mắt mình đang nhìn vào chiếc hông ngọc bích duyên dáng của Ngọc Loan, hạt ngọc trong quả châu càng quay nhanh hơn, và màn sương màu hồng dường như bao phủ khắp quả châu.

- Chuyện này sao có thể xảy ra? Hai chuyện thần bí này là sao? Tại sao khi nhìn thấy mỹ nữ, ta lại không yên, không chỉ Ngọc Loan, mà ngay cả đối mặt với mẹ...?

Trương Hoàng có chút lo lắng, nhưng hắn không dám để lộ một ánh mắt bối rồi nào trước mặt mẹ mình!

Trương Hoàng cầm lấy cốc nước mà Ngọc Loan đưa cho, miệng hắn khô khốc, dùng cơ hội uống nước để đè nén sự bồn chồn trong lòng cũng không dám nhìn Ngọc Loan nữa, hắn sợ Nếu chính mình nhìn vào, chính mình sẽ mất tự chủ làm ra vẻ mặt ngốc trước mặt mẹ hắn, Ngọc Loan liếc mắt nhìn Trương Hoàng có chút khó chịu, nếu không phải lúc nãy cô vô tình phát hiện người trẻ tuổi này nhìn trộm mông cô, cô thật sự sẽ cho rằng hắn đã chuyển giới sau khi tai nạn xe.

Khi nghĩ đến cái cách vừa lấy nước bằng hông vừa nãy, khuôn mặt cô không khỏi có chút nóng ran. Ngọc Loan hơi đỏ mặt, lén lút liếc nhìn chủ tịch Lâm, thấy cô ta có vẻ không để ý, thở phào nhẹ nhõm rồi lẳng lặng lui về phía sau Lâm Kiều!

Lâm Kiều dường như vẫn chưa phát hiện ra bí mật nho nhỏ giữa con trai mình và cô thư ký, trên má luôn nở một nụ cười nhàn nhạt! Không biết có phải mình đang cười với cái bộ dạng nước của con trai không!

- Uống chậm thôi, không ai tranh của con đâu, cẩn thận!

-

Lâm Kiều nhẹ giọng nói, đưa bàn tay yêu thương duỗi ra như ngọc! Trương Hoàng có chút ngượng ngùng đặt cốc nước xuống, đáp một tiếng:

- Mẹ ... Tại con khát quá hihi!

- Được rồi, Con lấy can đảm ở đâu mà dám trước đầu xe tải mà lại dám làm chuyện nguy hiểm như vậy, lỡ có chuyện gì thì mẹ mày phải làm sao?

Lâm Kiều khi nói vẫn dịu dàng mỉm cười, nhưng những lời này khiến mi mắt của Ngọc Loa như nhảy dựng lên. Là chủ tịch của một thành phố, đây rõ ràng không phải là điều Lâm Kiều nên nói, nhưng Ngọc loan biết. Theo tình yêu của Chủ tịch dành cho con trai mình, có thể nói rằng tai nạn xe là một việc nguy hiểm, cho dù Trương Hoàng bị một vết thương nhỏ, Chủ tịch cũng phải cảm thấy đau khổ trong một thời gian dài, điều này.

Trương Hoàng bị lời nói của mẹ làm cho phát cáu.

Điều này khiến Trương Hoàng bất giác co rụt cổ lại, nhưng anh biết đó là do mẹ anh quá quan tâm đến hắn, lo lắng sẽ xảy ra chuyện với hắn! Vội vàng giải thích:

- Mẹ, con không cố ý. thật ra lúc đó con biết nghĩ gì cả còn không biết phải làm gì nữa bị ngoài lao ra ngoài, nghĩ lại, chắc chắn có người đã đẩy con từ phía sau. Không phải con đã lao ra bằng sức mạnh đó sao.

Trương Hoàng không muốn mẹ mình lo lắng nên anh ta mới lảm nhảm. Lâm Kiều biết suy nghĩ của con trai, trong lòng vừa tức vừa buồn cười:

- Thằng con này, Nếu sau này con còn dám làm chuyện nguy hiểm như vậy, đừng trách mẹ.

Nàng cũng biết con trai làm vậy là vì mình, nàng cũng nhìn thấy con trai đã cứu được tình nhân của tình nhân của người kia thoát khỏi cái chết, sau này mình cũng được hưởng quyền lợi của con trai.

thà rằng ngang tài ngang sức với Bí thư Thành ủy còn hơn hại con trai mình! Chỉ là, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi...

- Con, Con cho dù là vì mẹ cũng không cần liều mạng cứu người như vậy, trong mắt mẹ không có gì khác quan trọng bằng con.

- Nếu sau này con còn dám làm chuyện như vậy mẹ sẽ không nhận con là con trai nữa

Lâm Kiểu kích động liếc con trai một cái, sau đó kéo ga trải giường, muốn đắp cho con trai mình! Nhưng Trương Hoàng không muốn nằm trong bệnh viện, hắn ta cũng không có thương tích gì. Chỉ đến để kiểm tra và giải thích sự kỳ lạ của chính mình như thế nào? Vì vậy tốt hơn là nên rời đi!

- Mẹ, đừng, con không bị thương nặng nên con không cần phải nằm viện nữa. Con nghĩ mẹ nên trở về, con nghĩ mẹ đã làm xong nhiều đồ ăn ngon ở nhà rồi.

Trương Hoàng biết mẹ hắn nói không nên lời, muốn làm cho nàng nhượng bộ. Chỉ có thể làm nũng, nhất là đổi cách khen ngợi tay nghề thủ nấu ăn của mẹ để lấy lòng mẹ! Lâm Kiều muốn cẳn lại, nhưng không được. không chịu nổi tình yêu của con trai mình dành cho mình.

- Bác sĩ chỉ nói rằng con có thể ở lại bệnh viện hoặc về nhà để phục hồi sức khỏe!

Trương Hoàng nhìn mẹ cảm kích, nhưng đổi lại là sự tức giận che kín mặt của Lâm Kiều, khiến lòng Trương Hoàng bất giác run lên, trong lòng vừa đè nén lại có chút muốn động đậy, điều này khiến hắn vô thức nhìn sang Ngọc Loan. Sự ngọt ngào yêu kiều của nàng. Cơ thể, trái tim nóng rực, đang nghĩ liệu mình có tìm được cơ hội để quấy rối một chút người phụ nữ quyến rũ này không!.

- Được rồi vậy làm thủ tục xuất viện đi.