Chương 14: Mẹ thằng bạn.(5)

‘Em Nguyễn Thông,..?’

‘Dạ. Thưa thầy bạn Thông hôm nay xin nghỉ ạ?’

Khánh đưa tay lên.Cười khúc khích.Dường như hiểu rõ cái sự việc lắm ấy.Tổng cộng lợn đã nghỉ học được ba hôm rồi.

Nhưng chủ yếu là nghỉ ngơi tẩm bổ sức khoẻ,lợn cần nạp nhiều chất bổ vô người.Thế nên hai hôm nghỉ học lợn đã ghé nhà hàng ăn toàn thịt bò mỹ loại đắt tiền và ăn hàu nướng.

Thế nhưng Khánh nào hay biết,cứ ngỡ lợn sợ Khánh nên không dám đến trường.

Giọng thầy dạy vang lên:

‘Ờ..Thôi để thầy kêu bạn khác..’

Khánh liếc sang bàn lợn,nở nụ cười đắc thắng.Giọng mỉa mai làm sao.

‘Con lợn,khi nào đi học lại tao sẽ hành mày ra bả’

Rồi Khánh khẽ cười hí hí trong miệng,tỏ vẻ sung sướng.

ÀO..ÀO..ÀO…

Tiếng sóng vỗ to làm sao,không khí thật mát mẻ quá..

Lợn đứng nhìn ra ngoài từ ban công toà nhà kiểu Pháp,phòng lợn đang ở là chuẩn 5 sao qua đêm giá nghìn đô la mỹ mỗi tối.

Tiện nghi xa hoa làm sao.Thiệt không thể diễn tả bằng lời.

Rồi lợn nhẹ nhàng khép cửa lại,để lọt ánh sáng ít thôi.Xong xuôi rồi ngồi bệt lên ghế,lấy khăn che mặt lại.Tư thế thật chiễm chệ làm sao.

Ban đầu lợn nghe tiếng cộp cộp phát ra từ giầy cao gót.

ĐẾN RỒI..lợn rung người lên,.,..

Tiếng gõ vào cánh cửa vang lên,rồi một tiếng bíp,..xác nhận đẩy cửa vào.

Thảo-Mẹ thằng Khánh bước vào,khoác lên áo lông chồn xinh đẹp quyến rũ làm sao,rồi dường như để ý thấy dáng người ngồi đó.Cô cất tiếng nhỏ nhẹ.

‘Chào anh,em tên Thảo,em được ghép đôi với anh,

Mong anh hợp tác..để hoàn thành nghĩa vụ’

Lợn rung lên.Giọng nó the thé làm sao:

‘Cháu cũng thế,mong cô hợp tác’

Chiếc khăn trên mặt nó rơi xuống,để lộ gương mặt hãm tài xấu xí của một con lợn.

Thảo mẹ thằng Khánh mở to mắt hết cỡ.Mồm há ra như không tin vào mắt mình.

Bước chân cô loạng choạng làm sao.Giọng run lên:

‘Mày làm gì ở đây thế thằng mập ?’

Lợn nức nở:

‘Dạ..cháu..cháu..đến để giao phối..thưa cô’

Thảo nheo mắt:

‘Mày..nói lại xem..mày giao phối với ai cơ?’

Lợn chốt hạ:

‘Dạ..cháu đến để giao phối với cô ạ!’

Giọng quát lên hung hãn:

‘Thằng mập mày ăn nói cho cẩn thận!’

Rồi chưa dừng lại,mẹ thằng Khánh bật điện thoại lên kiểm tra kĩ lưỡng,Lợn thở dài,rút điện thoại ra chìa trước mặt cô.Như ngầm khẳng định chính là nó.

‘KHÔNG..KHÔNG..??’

Lợn làm bộ van lơn:

‘Dạ..cháu cũng không biết nữa..nhưng nghĩa vụ bắt buộc nên cháu mới đi..chứ cháu sao dám..?’

Giọng nó chợt chuyển sang nài nỉ,thấy thế mẹ thằng Khánh từ từ hạ giọng.

‘Tốt..nếu mày muốn..Bây giờ mày phải làm theo ý tao..

Tao bảo gì mày phải làm theo đó rõ chưa?’

Lợn cúi mình:

‘Giờ mình làm sao cô..cháu sợ lắm..??’

Một cú giả nai đi vào lịch sử.Mẹ thằng Khánh chộp lấy ngay.

‘Tốt giờ mày cứ đứng yên đó..chắc chắn phải có cách gì đó thôi..

Chứ làm sao lại thế này được…mày đáng tuổi con tao mà..’

Rồi Thảo nhìn bộ dạng nó,thật là kệch cởm làm sao,Thảo lắc lắc đầu,khẽ khinh miệt.Lợn để ý đến,trong lòng rung lên vì tự ái.

Xong Thảo bấm điện thoại.

‘Alo..alo..phải chị Hạnh phải không?

Em nè…Thảo đây..em có chuyện muốn hỏi…’

‘Ừ..có gì không em,.,.’

‘Chị nè nghĩa vụ giao phối có bắt buộc phải mang thai không chị?

Khó cho em quá”

Giọng lạnh tanh cất lên:

‘Bắt buộc chứ em.Đó là quyền và nghĩa vụ công dân mà.Sao em tránh được..’

‘Nhưng mà đối tượng của em chỉ có 17 tuổi,em hơn nó chục tuổi lận’

‘Vậy càng hay chứ em..trẻ mới có sức chớ..chằng lẻ em thích mấy ông già?’

Thảo giãy nãy:

‘Không phải đâu chị..chị giúp em với..’

Giọng bên kia lấp lững rồi tắt máy:

‘Em…nghĩa vụ linh thiêng sao em lại từ chối..em không sợ liên luỵ đến gia đình sao?’

Thảo run lên:

‘Dạ..em không dám..dạ..

Dạ..dạ..’

Mẹ thằng Khánh nhìn nó.Một cái nhìn hung dữ làm sao.Rồi cô nhào tới đấm vào người lợn.Nhưng vô ích từng cú chỉ đơn giản nhẹ như bông,mỡ bụng của lợn đã cản hết.

Thảo rít lên:

‘Thằng mập…sau hôm nay tao giết mày!’