Chương 1: Ba Đi Công Tác Rồi.

Tôi tên là Võ Đăng Khoa, năm nay 16 tuổi, là một học sinh trung học bình thường.

Mẹ tôi, Khánh Ngân, là một người phụ nữ hư hỏng, hình dáng vẫn còn trẻ trung mặc dù đã 34 tuổi, làn da trắng nõn nà , khuôn mặt xinh đẹp đến nổi khiến ai cũng say mê, dáng người muốn ngực có ngực muốn mông có mông, đặc biệt nhất là đôi chân kia, rất là trắng và xinh đẹp, khiến cho đàn ông ai cũng mê , đi ra ngoài đường chắc chắn 200% ai cũng ngước nhìn.

Với vẻ đẹp của mẹ tôi thì ba tôi hết sức bình thường, từ lúc nhỏ tôi đã khó hiểu, vì sao mẹ tôi xinh đẹp đến thế mà có thể yêu ba tôi, một người hết sức bình thường, thậm chí lúc đó mẹ tôi còn nghỉ học năm 18 tuổi để cùng ba tôi kết hôn và sinh ra tôi..

Đương nhiên, những lời này đều là người ngoài nói

Tôi rất yêu thương mẹ của mình, bình thường lúc thủ dâm, tôi sẽ lên mạng tìm ảnh những cô gái mặc sườn xám, vừa nhìn vừa thủ dâm, mà mỗi khi tôi nhìn những cô gái mặc sườn xám đó thì trong đầu tôi lại tưởng tượng đó là dáng vẻ của mẹ tôi, tưởng tượng mẹ tôi mặc sườn xám xinh đẹp đến thế nào, lộ ra đôi chân trắng nõn nà, cùng với khuôn mặt xinh đẹp của mẹ tôi

Tất cả là do tiệc tối vào ba năm trước, ba và mẹ tôi tham gia một yến tiệc của cấp trên ba tôi, khi đó tôi vừa làm bài tập xong, ra khỏi phòng thì nhìn thấy mẹ tôi đang trang điểm, mái tóc màu đen được buộc cao lên, lộ ra chiếc cổ cao trắng noãn, tuy nhiên, làm tôi rung động là bộ sườn xám màu đen kia, là trang phục truyền thống của Trung Quốc, bộ đồ ấy chất vải mềm mại rất thích hợp để đi đến nơi sang trọng, và ôm sát cơ thể khiến cho người châu Á mặc lên rất tôn dáng. Cổ tay áo và cổ áo được bện chất vải nhung đen, lộ rõ khí chất cao quý. Bộ sườn xám ấy như được dành riêng cho mẹ tôi mặc, và toát ra sự kiêu sa khiến tôi nhìn vào cứ ngỡ nếu là tiên nữ hạ phàm thì chỉ đẹp đến chừng này là cùng. Hôm đó, ba và mẹ tôi nói gì tôi đều không nghe rõ, tâm thần không yên đi phía sau họ, trong đầu tôi đều là hình ảnh mẹ tôi mặc bộ sườn xám ấy, khiến tôi khi về nhà phải tìm ảnh những cô gái mặc sườn xám nhìn và thủ dâm sau đó mới ngủ yên..

Kể từ hôm đó, mỗi ngày tôi đều bồn chồn, trong đầu tôi đều là hình ảnh mẹ tôi,khí chất kiêu sa kia đã khiến tôi cảm giác như không thể làm điều gì quá đáng với mẹ, tôi cứ tự thôi miên mình như thế.

Khi tôi tìm hiểu và biết về phương pháp thôi miên, tôi như được sống lại, một kế hoạch được nảy ra trong đầu tôi, nếu tôi thôi miên mẹ tôi, khống chế được cô ấy, thì về sau tôi sẽ khiến cô ấy mặc đồ sườn xám để tôi nhìn ngắm? Thậm chí có thể khiến cô ấy mặc đồ càng quyến rũ.

Khi tôi nghĩ đến điều này, nó giống như mọc rễ trong đầu tôi, thôi thúc tôi phải làm nó, vì thế , nói thì làm ngay. Tôi bắt đầu tìm cách, tan học tôi tích cực tới hỏi giáo viên trong trường học về phương pháp thôi miên này, nhưng rất nhanh tôi phát hiện giáo viên không thuộc ngành tâm lý học , và không biết chút gì về thôi miên. Nhưng không vì thế mà tôi từ bỏ, tôi bắt đầu chạy tới thư viện, tìm tất cả sách liên quan đến thôi miên.

Ba mẹ thấy tôi ngày càng đi thư viện , cứ nghĩ tôi chăm chỉ học tập, nên rất là vui vẻ, tôi có xin tiền để mua sách về phương pháp thôi miên thì họ cũng vui vẻ đưa cho tôi mua.

Tôi cố gắng học ba năm, hiện tại, thì tôi cũng hiểu sơ về thuật thôi miên, chỉ cần có một thời cơ, tôi chắc chắn sẽ khiến một người bị thôi miên, và thay đổi suy nghĩ.

Khi tôi đã nắm chắc thuật thôi miên , tôi luôn kiên nhẫn chờ thời cơ,chờ một ngày có cơ hội cùng mẹ ở riêng.

Cuối cùng ông trời cũng giúp tôi, cơ hội tôi chờ cuối cùng cũng tới

“Honey, đến Nhật Bản thì nhớ gọi cho em để em yên tâm nha.” Mẹ đứng ở trước cửa mỉm cười nói .

“ Được.” Ba tôi ôm lấy mẹ, sau đó nói với tôi:”Khoa, một tuần này chỉ có hai mẹ con ở nhà, con là con trai, phải bảo vệ mẹ con tốt nha.”

“Dạ, con biết rồi.” Trong lòng tôi mừng như điên . Tôi nhất định sẽ bảo vệ mẹ thật tốt, ba cứ yên tâm đi đi, chờ ba trở lại, sẽ trả lại ba một người mẹ hoàn toàn mới.

“Khoa , ba đi nha”

“ Đi đường cẩn thận.”

Ba tôi đi Nhật Bản công tác một tuần, đây chính là cơ hội của tôi, có thể khiến mẹ thay đổi thành con người khác như tôi mong muốn, tôi đã tốn công học thuật thôi miên ba năm, cuối cùng hôm nay đã có tác dụng rồi, chỉ là tôi không biết nên làm cách nào để mẹ tôi không nghi ngờ để tôi thôi miên cho mẹ đây?

“Khoa, buổi tối con muốn ăn gì?” Tôi đang suy nghĩ cách để mẹ không nghi ngờ khi tôi thôi miên, thì gọng mẹ nhẹ nhàng cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

“ Dạ… ăn thịt nướng ạ, con muốn ăn thịt ạ.” Tôi bồn chồn trả lời.

“ Lại thịt nướng à, dạo này không biết sao mẹ không thích ăn thịt, ngửi thấy mùi thịt đã muốn ói rồi.”Mẹ bĩu môi, nói.

Tôi đang vắt óc suy nghĩ để lấy cớ gì thì nghe mẹ nói thế , hai mắt tôi toả sáng, đây không phải là cơ hội tự tới sao?

Vì thế tôi vội vàng nói:”Mẹ, con có cách để mẹ ăn thịt nướng không thấy buồn nôn nữa ạ.”

“Ồ? Cách gì đó?”Mẹ tôi vừa nghe cũng tò mò hỏi lại.

“Thôi miên”.Tôi không nắm chắc trả lời.

“Thôi miên? Cái này không có thật, con lớn rồi sao còn tin điều nhảm nhí này, đáng yêu thật.”Mẹ tôi nghe xong thì cười hả hê, còn thân thiết nhéo mặt tôi .

Mặc dù mẹ tôi cười lên rất đẹp, nhưng mẹ tôi xem thường khiên tôi khó chịu, vì vậy tôi tiếp tục nói:”Thôi miên không phải là điều viễn vông,nó là khoa học kĩ thuật, là ngành tâm lí học dùng để chữa trị tâm hồn con người.”

“ Thật tốt quá, khoa học kỹ thuật, haha, mẹ không nói với con nữa, con cố gắng học nó, mẹ đi nướng thịt cho con.” Mẹ tôi không để ý những gì tôi nói, vừa cười vừa vỗ đầu tôi.

Tôi hơi bực bội, con cá lớn đã ở đó, dù thế nào vẫn phải câu nó lên.

“Nếu mẹ không tin, vậy để con thử thôi miên mẹ nha, để cho mẹ không thấy buồn nôn khi ngửi mùi thịt nướng nữa!”Tôi nói. Chỉ cần mẹ để tôi thôi miên, đến lúc ấy đừng nói là thịt nướng cho dù để mẹ liếm cặc tôi thì cũng sẽ thấy thơm ngọt vô cùng.

“Được rồi, Khoa con làm bài tập xong rồi , thì mẹ sẽ để con thử nha.” Mẹ tôi suy nghĩ không thể đả kích tôi nữa, nên cười và đã đồng ý.

“Được.”

Cắn câu.

Tôi phải làm xong bài tập cho thật nhanh, để thừa dịp mẹ tôi còn đang nấu ăn, thì tôi đi chuẩn bị vài đồ . Đầu tiên, thì trong laptop của tôi có tư liệu, là đồ dùng để tôi chuẩn bị phong cảnh bên ngoài, thời gian ba năm luyện tập thôi miên tôi đã nắm chắc nó trong vòng một nốt nhac, sau đó tôi lấy từ trong rương ra một đồ vật màu nâu, mặt trên là một ngòi nổ, đây là một mùi hương dùng để an thần, để hỗ trợ cho mẹ tôi dễ tiến vào trạng thái thôi miên, sau đó tôi lấy ra một cái đèn pin. Thế là toàn bộ đã sắp xếp xong, tôi đã chuẩn bị đầy đủ phong cảnh bên ngoài, chỉ chờ mẹ tôi cắn câu thôi.