Chương 1: Ý đồ xấu

Tôi tên là Tiểu mãn, năm nay 18 tuổi.

Tôi rất yêu mẹ, trong mắt tôi, mẹ là người phụ nữ hoàn hảo nhất trên đời!

Mẹ tôi cũng rất thương tôi, cho nên việc gì đến cũng phải đến, chúng tôi đã làm chuyện vợ chồng, tức là loạn luân, hơn nữa đã được năm năm rồi!

Tôi là một đứa con lai, cha tôi là một doanh nhân Trung Quốc, mẹ tôi lại là một cô gái Nga xinh đẹp. Khi cha tôi làm ăn ở Nga thì gặp được mẹ, lúc đó mẹ mới 16 tuổi nhưng đã rất nổi tiếng, đây là lúc nước Nga đang trong thời kỳ kinh tế khó khăn, giới doanh nhân Trung Quốc khi đó cũng xem như được tự hào.

Bởi vì ông ngoại là một người Nga điển hình, cả ngày chỉ biết uống rượu, mỗi khi say ông còn đánh bà và mẹ, cho nên với tiền tài trong tay, cha đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của mẹ.

Sau khi đưa cho ông ngoại một khoản tiền trợ cấp, cha đã đưa mẹ trở về Trung Quốc, một năm sau thì tôi ra đời.

Nếu tình yêu của tôi dành cho mẹ là trời sinh, thì sự bất hòa của tôi với cha hoàn toàn là kết quả tạo thành từ nghề nghiệp của cha.

Cha tôi là một nhà kinh doanh rất giỏi, ông vốn là một thanh niên nhà quê, nhưng nay lại dựa vào sức mình trở thành ông chủ của một số doanh nghiệp quy mô lớn, về điều này, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ cha.

Nhưng chính vì cha làm việc quá chăm chỉ, cho nên rất ít khi ở nhà, thời gian dành cho tôi đương nhiên cũng không có nhiều. Tôi nghe nói, sau khi sinh tôi, cha liền xuất ngoại nói chuyện làm ăn, cũng vì ông bà nội không quen sống ở thành phố, cho nên đã về quê khi tôi đầy một tháng.

Cũng may, phụ nữ Nga không có khái niệm gò bó, hơn nữa thân hình cũng tốt hơn phụ nữ truyền thống, cho nên một mình chăm sóc tôi, cũng không khó khăn đối với mẹ. Cứ như vậy, tôi đã lớn lên dưới sự chăm sóc của mẹ.

Để cung cấp cho tôi một hoàn cảnh học tập tốt nhất, tôi đã được học trong một trường tư thục quý tộc từ khi tôi còn rất nhỏ, những người bạn học mà tôi tiếp xúc không phải giàu có thì cũng là con nhà quan.

Khi tôi học lớp sáu, cha tôi đã mua cho tôi một chiếc máy tính theo yêu cầu của tôi, và từ đó tôi đã bị ám ảnh bởi máy tính.

Ở trường, học sinh thường nói về máy tính, trò chơi này hoặc phần mềm kia, và tất nhiên, không thiếu những nội dung khiêu dâm.

Thực ra, lúc đầu tôi không quá hứng thú với nội dung khiêu dâm mà họ đang nói, tôi chỉ hơi tò mò một chút, nhưng khi cuộc trò chuyện diễn ra, tôi dần dần có chút động lòng. Tôi nhớ một người bạn lớn hơn tôi, anh ấy nói với tôi về trang web đầu tiên, và kể từ đó, lần đầu tiên tôi thấy nội dung khiêu dâm, đó là điều mà cha tôi không nghĩ đến khi mua cho tôi máy tính, và cũng không muốn tôi tiếp xúc.

Kể từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy một bức ảnh trên trang web, đó là hình ảnh về hai người phụ nữ khỏa thân, gần như hoàn toàn trần truồng, với những biểu hiện rất khiêu khích. Về sau, sau mỗi lần tan học về nhà, tôi đều lập tức ngồi vào trước máy tính, bắt đầu hành trình khiêu dâm của mình.

Chỉ có điều, lúc đó mạng băng thông rộng chưa phổ biến, đa phần tôi chỉ đọc được một vài bài báo khiêu dâm, còn những bài khác thì tôi phải xin đĩa CD của các bạn trong lớp. Dần dần, khoảng thời gian tôi học năm nhất trung học cơ sở, tôi trở nên ít cảm xúc hơn về những điều đó, nhưng có một ngoại lệ, nội dung khiêu dâm, có nhiều chỗ cho trí tưởng tượng hơn từ điện ảnh và hình ảnh!

Tôi thường xem tiểu thuyết trong khi vô tình tưởng tượng nhân vật chính là bản thân mình, điều đó rất thú vị. Khi tôi xem tiểu thuyết loạn luân, trong lòng tôi càng thêm tò mò, rất nhanh tôi liền đắm chìm trong đó, cuối cùng tôi cảm thấy mình giống như nhân vật chính, đang địt nhau với mẹ của mình.

Mặc dù rất hưng phấn, nhưng mỗi khi tôi phát tiết xong, tôi lại cảm thấy tội lỗi không thể giải thích được, cảm giác như tôi đã phạm thượng với mẹ, nhưng chỉ được một lúc, tôi lại muốn tiếp tục cuộc hành trình tuyệt vời này.

Hơn nữa, càng ngày tôi càng lún sâu, bất cứ khi nào tôi nhìn thấy những bức ảnh dâm dục, trong đầu tôi luôn vô thức so sánh người phụ nữ trong ảnh với mẹ, tôi tưởng tượng xem mẹ tôi trần truồng trông sẽ thế nào.

Không phải tôi không khoe khoang, những người mẫu khiêu dâm đó không thể so sánh được với cơ thể và ngoại hình của mẹ tôi, cho nên đối với mẹ, khát vọng trong lòng tôi càng ngày càng lớn, cuối cùng tôi đã quyết định thực hiện hành động đầu tiên!

Để có thể nhìn thấy mẹ một cách kỹ càng, với sự giúp đỡ của một người bạn cùng lớp, tôi đã mua một ống kính nhìn trộm và một bộ thiết bị rất nhỏ của một công ty thám tử. Tất nhiên, tôi đã nói với bạn cùng lớp rằng tôi muốn nhìn trộm bà hàng xóm, trong thâm tâm tôi luôn cảm thấy thật tội lỗi khi có những suy nghĩ như vậy về mẹ của mình, mặc dù không kiềm chế được bản thân, nhưng tôi chỉ đành xấu hổ khi nói dối người bạn này.

Vì trường là hệ thống nội trú, cho nên chỉ có thể về nhà trong hai ngày cuối tuần, để có thêm thời gian, tôi nói dối là bị đau bụng, cô giáo không nhất quyết bắt tôi phải đợi đến giờ tan học, đến trưa liền cho tôi về.

Tôi giả vờ làm vẻ khó chịu, mang theo đồ đạc của mình rời khỏi trường học, nhưng ngay khi ra khỏi cổng trường, dáng vẻ của tôi lập tức biến thành sinh long hoạt hổ, sau đó nhanh chóng bắt taxi ở ngã tư rồi về nhà. Bình thường, mẹ tôi sẽ lái xe đến đón tôi, nhưng hôm nay tôi về sớm hơn dự kiến, cho nên phải bắt taxi. Tuy nhiên, tôi cũng muốn dùng thời gian và cơ hội quý báu này để bố trí công cụ của mình!

Trở lại tiểu khu, đầu tiên tôi kiểm tra nhà để xe, thấy chiếc xe của mẹ không có ở đó, tôi liền cho rằng mẹ đã đến trung tâm thể dục. Mẹ tôi thường đi vào buổi sáng, nhưng thứ sáu sẽ đi vào buổi chiều để tiện đón tôi, lẽ ra tôi nên gọi điện thoại cho mẹ, nhưng tôi không thể làm vậy.

Chỉ trong nháy mắt, tôi đã chạy lên tầng 8, vào trong nhà, tôi tiếp tục kiểm tra tình hình, để tránh những tình huống bất ngờ. Sau khi chắc chắn rằng mẹ không có nhà, tôi bắt đầu sắp đặt thiết bị của mình, nhưng khó khăn đầu tiên tôi gặp phải là chọn vị trí.

Vốn dĩ, tôi nghĩ đến phòng tắm đầu tiên, nhưng sau đó lại nhanh chóng phủ nhận. Bởi vì nơi đó tuy rằng có nhiều cơ hội nhìn mẹ trần truồng, nhưng cũng thường xuyên kèm theo hơi nước, điều này không có lợi cho việc quan sát. Hơn nữa, lâu ngày bị bào mòn bởi hơi nước sẽ ảnh hưởng đến công dụng của thấu kính nhìn trộm, cho nên nhất định sẽ phải đổi chỗ.

Nghĩ đến phòng ngủ, nơi này không chỉ không có hơi nước, mà còn có khả năng nhìn thấy cảnh tượng cha mẹ làm tình. Nhưng có một vấn đề, đường dây phải nối thế nào, dây tín hiệu có bị lộ ra ngoài hay không? Nếu lộ, chẳng phải sẽ bị mẹ phát hiện hay sao?

Sau khi vắt óc suy nghĩ, tôi đã tìm ra giải pháp, đó là đưa dây tín hiệu vào đường giao diện trên sàn. Khi chọn sàn, cha mẹ có nhiều ý kiến

khác nhau về phong cách, không ai thuyết phục được người kia, cuối cùng hai người đã thỏa hiệp, một cho khu vực chung của phòng khách, một cho phòng ngủ.

(Dây uốn giao diện, giống như kiểu ống nhựa để nhét dây điện)

Khi xây dựng, để phối hợp màu sắc, công nhân đã nhấn các dải kim loại ở điểm giao nhau của hai tầng, và điều đó đã giúp tôi.

Không quan tâm đến trí thông minh của mình, tôi nhanh chóng bắt tay vào bố trí.