Chương 1

Từ sau khi minh ước Tống Mông tan vỡ, song phương tuyên chiến, đánh một chút đã là nhiều năm, thống soái Tương Dương Lữ Văn Đức là kẻ ngu ngốc vô năng, từ khi cùng Mông Cổ đối nghịch đến nay toàn do vợ chồng Quách Tĩnh ra sức kháng địch, dân chúng trong thành cũng là rất tôn trọng.

Chỉ là Quách Tĩnh vợ chồng chính là một kẻ áo vải, thành Tương Dương đều lấy Lữ Văn Đức làm đại diện, mặc dù ở Tương Dương nhiều năm, lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cục diện.

Ban đêm, trong thành Tương Dương, thư phòng của Quách phủ, một phu nhân mái tóc như thác nước, đơn giản buộc ở sau đầu, thân mang áo vải, thân áo không dài, viền dưới vẻn vẹn che đến bên hông, vạt áo tự nhiên rộng mở, không có dây thừng buộc lại, bên trong là một kiện áo ngực, chỉ là phía dưới có thể che bụng lại không thể hoàn toàn ngăn trở cặp vú đầy đặn, bên trên áo yếm xuôi theo bầu vú tạo ra một vết lõm nhàn nhạt, giữa cặp vú thì bị đè ép ra một khe hở chặt chẽ, hạ thân thon dài, vải vóc bao quanh bờ mông đầy đặn tròn trịa, thậm chí có thể ẩn ẩn phác hoạ ra khe hở giữa hai bên mông, giữa hai chân đầy đặn nhô lên, cùng với ở giữa một vệt hơi lõm kia...... Bờ mông nở nang tròn xoe hướng về phía sau ưỡn lên, cùng cái eo nhỏ tạo thành một đường vòng cung tuyệt vời, dáng người yểu điệu linh lung.

Người mỹ phụ này chính là Hoàng Dung lưu thủ Tương Dương, chỉ thấy nàng thân mang chỉ quần áo chỉ mặc trong nhà, đi tới đi lui trong thư phòng, trong miệng thấp giọng nhớ tới đệ tử Cái Bang thu thập tình báo trở về, giữa lông mày ngưng kết một loại u sầu nào đó không hiểu được, khi hoạt động thỉnh thoảng để lộ cảnh sắc trước ngực:

"Lữ Văn Đức theo đuôi thừa tướng Giả Tự Đạo, dùng người không khách quan, trong quân đội dùng số lớn tộc nhân cùng thân tín của mình, ngày càng ngang ngược, đã là thế đại khó chống; quân Mông Cổ ở Tương Dương, bốn phía tới lui, ý muốn phong tỏa Hán Thủy, thương lộ bị ngăn trở, một đám thương nhân lương thực trữ hàng đầu cơ tích trữ, trong thành giá lương thực ngày cao, lòng dân rối loạn, tháng trước đánh lui quân Mông Cổ triều đình chi thưởng không đủ quân công, quân lương cũng chậm trễ không phát, sĩ khí tướng sĩ không phấn chấn, lòng quân bất ổn e rằng sẽ làm phản......"

Hoàng Dung nghĩ thầm: "Ta cùng Tĩnh ca ca làm vợ chồng mười sáu năm, tâm huyết đều dồn vào Tương Dương. Tĩnh ca ca làm người trung hậu, chỉ biết lĩnh quân đánh trận, giao hảo quan viên, thân sĩ trong thành, duy trì hậu phương trách nhiệm vẫn phải rơi vào trên người của ta. Lữ Văn Đức xếp thân tín vào trong quân đội, sĩ quan cấp cao cũng là thân thích của hắn, những năm gần đây lực khống chế tăng nhiều, cũng may đối với việc bố trí phòng thủ vẫn chịu nghe chúng ta, xem ra mặc dù là người nhát gan, nhưng cũng không phải hạng người hồ đồ. Đường vận chuyển bị ngăn trở, giá lương thực lên ào ào, cái này lại là khó làm, trước đây ít năm đại quân Mông Cổ vây thành, trong thành giá lương thực cũng là như hôm nay, lúc đó rút kiếm giết mấy tên gian thương, mới để cho thương nhân trong thành mở kho phát lương, chỉ là sau khi Mông Cổ lui binh cũng không có thương nhân dám đến Tương Dương buôn bán, là hai vợ chồng ta đến từng nhà bái phỏng, hiểu lấy đại nghĩa, đồng thời hứa hẹn sẽ lại không phát sinh chuyện uy hiếp người khá, lại được Lữ Văn Đức đảm bảo, vừa mới khôi phục, bây giờ lại như vậy, nên làm thế nào nói phục đám này đây?..... Lại nói chuyện quân lương, đáng hận thừa tướng nắm quyền, Lữ Văn Đức cùng Giả Tự Đạo giao hảo, làm thế nào lấy được quân lương chỉ sợ lại phải rơi vào tên cẩu quan này....."

Đang suy nghĩ cẩn thận, nha hoàn bỗng nhiên tới báo: "Phu nhân, Lữ đại nhân tới chơi, nói là có chuyện quan trọng thương lượng, giờ đang ở đại sảnh chờ."

Hoàng Dung nghe vậy khẽ nhíu lông mày, nói: "Lão gia mấy ngày trước đã đến tiền tuyến thám thính tình hình địch, phòng thủ tất cả bố trí đều đã sớm giao xuống, còn có chuyện gì cần đêm khuya tới chơi, ngươi trở lại nói cho Lữ đại nhân, nếu không phải quân tình khẩn cấp, ngày mai lại đến."

Nha hoàn Nguyệt nhi nói: "Tiểu tỳ đã trả lời, chỉ là Lữ đại nhân nói quân lương có cách giải quyết, phải cùng phu nhân thương lượng một chút…"

Hoàng Dung nghe vậy vui mừng, vội la lên: "Như vậy, nhanh đi đại sảnh!"

Khi Hoàng Dung xuất hiện ở trước mặt Lữ Văn Đức, đã thay đổi quần áo, che giấu cơ thể nghiêm nghiêm mật mật, mái tóc cẩn thận buộc lại.

Nhưng ngực vẫn là bị chống lên một đường cong đầy đặn, tăng thêm mông eo hình thành đường vòng cung vi diệu, rõ ràng ăn mặc rất thận trọng, lại để cho người cảm thấy khắp nơi là dụ hoặc.

Lữ Văn Đức thấy tâm đều mềm!

Sau khi dâng trà Hoàng Dung cũng không nói chuyện phiếm, mà là đi thẳng vào vấn đề hỏi:

"Nghe nói chuyện quân lương đã có phương pháp giải quyết, đại nhân đêm khuya đến đây, là việc này cần dân phụ tương trợ?"

"Quách phu nhân quả nhiên thông minh!" Nho nhỏ khen một câu, Lữ Văn Đức liền nói tiếp nói: "Vừa rồi nhận được tin cấp báo, kinh thành có quý nhân đến Tương Dương, phỏng đoán sợ là ngày mai sẽ đến, chuyện quân lương, chính là rơi vào trên người người này."

"Người này chẳng lẽ là đặc sứ?"

"Cũng không phải, người này không phải là quan lại!"

"Vậy tại sao hắn có thể làm chủ quân lương?"

"Mặc dù không phải sứ giả, nhưng lời hắn nói, sợ là so với sứ giả còn có tác dụng tốt hơn, người này chính là con trai độc nhất tể tướng đương triều, Giả Dịch Giả công tử. Giả công tử lần này đến Tương Dương dạo chơi, nếu như có thể cùng hắn kết giao, đợi hắn ở trước mặt phụ thân nói một hai câu, chuyện quân lương còn không phải là chuyện đơn giản, làm sao đến mức khó khăn như bây giờ?"

"Vậy không biết dân phụ đối với chuyện này có gì giúp ích."

"Thành Tương Dương binh hung chiến nguy, Giả đại nhân chỉ có một đứa con trai, vạn nhất có cái gì sơ xuất, đối với chúng ta chính là đại họa, chuyện hộ vệ của Giả công tử, còn phải để phu nhân hao tâm tổn trí!"

"A, đây cũng không phải việc gì khó, trở về ta liền chọn mấy người võ công cao, phái làm hộ vệ cho Giả công tử!"