Chương 10

Bên kia Giả Dịch thấy Hoàng Dung tâm thần buông lỏng, lại lượn quanh một vòng, cũng không kiềm chế được nữa, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chạy đến phía sau lưng Hoàng Dung, đưa hai tay ra đặt ở hai bên xương hông, dưới bụng dán vào cặp mông căng tròn của nàng, đè dương vật đã sớm cứng rắn vào trong khe mông, cách lớp vải thật mỏng, cảm nhận được hai bên mông nở nang bao khỏa, nhịn không được liền run run từ dưới đứng lên trên.

Mặc dù đã chuẩn bị, nhưng Hoàng Dung còn đánh giá thấp Giả Dịch vô sỉ, liền quay người một chưởng đẩy hắn ra, nghiêm nghị quát lên: "Cái này mà Ngọc Tiêu kiếm pháp gì?" Nói xong mới giật mình ý nghĩa của từ "Ngọc Tiêu", không khỏi lại gắt một cái.

"Luyện võ, không thể tránh được động chạm, mẫu thân chính miệng nói qua sẽ không trách tội." Giả Dịch cúi đầu nói, giống như một đứa trẻ làm sai.

Hoàng Dung nghe vậy mặt đỏ như ánh nắng chiều, nhìn dáng vẻ vừa đáng hận vừa đáng thương của hắn, trong lòng thế mà không giải thích được nghĩ đến: "Tiểu tử này chẳng lẽ là là bị người khác dạy hư?" Liền dùng ngữ khí có phần nghiêm chỉnh nói: "Chờ mẫu thân trước tiên diễn luyện một lần kiếm pháp chân chính, nhìn cho kỹ!".

"Tranh—" một tiếng, liền có một thanh kiếm dài ba thước đứng ở giữa ngực, thân hình cao vút giống như thiên tiên.

Không đợi Giả Dịch cảm thán một hai, Hoàng Dung lại là quát nhẹ một tiếng: "Nhìn kỹ!" Nói xong trong tay tuôn ra một dải lụa cũng tựa như kiếm quang, dưới kiếm đâm, bổ, chém...... Đều xoay tròn như ý, kiếm mang vờn quanh người chầm chậm bày ra, tựa như hoa sen nở cánh, ở trong ẩn chứa vô hạn sát cơ.

Một bên Giả Dịch quan sát không chịu được nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ cảm thấy trước đây có thể từ dưới kiếm của Hoàng Dung chạy trốn quả nhiên là ông trời phù hộ.

Lúc này Hoàng Dung làm một động tác co đầu gối đâm thẳng, đùi phải thẳng tắp, chân trái quỳ gối co ở trước người, vạt áo theo đó phiên động, chỗ xẻ tà lộ ra bắp đùi bị váy lụa gắt gao bao lấy, hai chân dường như vô ý thức hướng Giả Dịch giang rộng ra, vải vóc mềm mại gắt gao ngăn chặn âm hộ, vải lụa rơi vào trong môi khe hở, phác họa toàn bộ hình dạng âm hộ rõ ràng rành mạch, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy một đám đen như mực! Liếc nhìn cảnh đẹp dưới đũng quần nàng, Giả Dịch trợn cả mắt lên, suýt chút chảy máu mũi, toàn thân huyết khí sôi sục, dưới hông dương vật càng là như bộc phát, nhếch lên thật cao.

"Thật sự là mầm hoạ, không tin dạy không được hắn!" Hoàng Dung cũng liếc thấy Giả Dịch cương cứng, trong lòng thầm hận. Liền ném thân kiếm đến trước người Giả Dịch, thân kiếm ở giữa không trung lao qua, lưu lại một quỹ tích lóa mắt, lập tức hung tợn chém trúng một vật chĩa lên cao giữa chân Giả Dịch.

"Bịch", "Bịch", "Bịch", "Bịch", "Bịch"...... Một kiếm tiếp một kiếm, liên miên bất tuyệt mà chém vào cùng một vị trí. "Keng" Một tiếng, cái vật đen kia cuối cùng cũng bị chém rớt trên mặt đất.

Đạt được mục đích, Hoàng Dung đột nhiên trở ra, từ cực động biến thành cực tĩnh, dừng cách Giả Dịch hơn một trượng, cầm kiếm mà đứng, ánh mắt nhìn về phía dưới hông Giả Dịch, đều là tiếc hận.

Khi kiếm quang bổ tới Giả Dịch đã bị dọa đến hồn bay lên trời, lúc này mới tỉnh ngộ xảy ra chuyện gì, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, hai tay run rẩy, khó có thể tin vươn xưởng hạ thể. Tìm tòi thật lâu, xác nhận dương vật vẫn còn, vừa mới thở phào một hơi. Cúi đầu xem xét, phát hiện hoá ra là bội kiếm treo ở bên hông bị chặt thành hai đoạn, chuôi kiếm đen thui liền thân kiếm rớt xuống đất. Lại thấy Hoàng Dung liếc về phía hạ thân thể hiện sự tiếc hận, vẫn có lưu luyến không rời, phảng phất vẫn chưa thỏa mãn, chỉ là Giả Dịch cũng không cảm thấy một chút sảng khoái nào, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng thẳng, không nhịn được liền kẹp chặt hai chân.

"Phốc phốc... Haha... Về sau lại không trung thực, sẽ như kiếm này!" Hoàng Dung vừa thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói.

Từ lúc Giả Dịch gặp Hoàng Dung đến nay, cũng chỉ gặp qua nàng một mặt đoan trang lãnh đạm, cũng đều cho người ta một loại cảm giác u buồn. Bây giờ nàng cười tuỳ tiện, tự nhiên liền có mấy phần thật bộc lộ, rơi vào trong mắt Giả Dịch, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, phảng phất cảnh vật đều tươi đẹp thêm vài phần, dù bị xem như đối tượng chế giễu, cũng không sinh ra nửa điểm oán hận, trái lại đối với Quách Tĩnh sinh ra một tia đố kỵ —— Có vợ như thế, còn cầu mong gì?

Giả Dịch lúng túng gượng cười hai cái: "Đó là tự nhiên, hài nhi về sau sẽ không lỗ mãng, muốn cùng mẫu cưỡi học tuyệt thế kiếm thuật cỡ nào, khẩn cầu mẫu thân dạy ta…"

Hoàng Dung lúc này dựng song mi dựng lên: "Vậy liền ngoan ngoãn tập luyện cho ta, còn dám giở trò, xem ta cắt cái thứ giữa chân ngươi tới cho chó ăn!"

Giả Dịch tim gan run lên, cũng không dấy lên được một chút phản kháng , ngoan ngoãn liền tập luyện kiếm thuật......

"Tình huống bên kia như thế nào?" Lữ Văn Đức tiện tay rải mồi câu ra, làm cá chép trong hồ tranh giành ăn.

"Đang theo Hoàng Dung học kiếm!" Người hầu xoa xoa vết mồ hôi trên trán, nói ra tin tức vừa mới truyền về, lập tức lại khó khăn đi theo bước chân Lữ Văn Đức, xuôi theo thềm đá leo trèo.

Trước mắt là một sườn núi nhỏ, đá xanh trải đường mòn uốn lượn ở trong núi, từ bên hồ dựng lên, đi được không xa thì thấy cây cối sum sê.

Lữ Văn Đức híp mắt: "Lại kéo dài chuyện quân lương một chút, để cho người ta kích động mấy tên không chịu quy thuận trong quân, để Hoàng Dung đau đầu đi, nhớ kỹ trước tiên thu xếp trên dưới thật tốt, không cần thật sự gây ra làm phản. Phải có địa lợi nhân hòa, nhìn xem Giả Dịch có nắm chắc được không.

Quản gia cũng không cam lòng: "Giả dịch tiểu tử kia thật là vô dụng, một tháng qua gò bó theo khuôn phép, cũng chưa thấy có thành tích gì, uổng phí đại nhân khổ tâm."

Lữ Văn Đức mỉm cười, cũng từ chối cho ý kiến, tiếp tục ngược lên, đi lên thềm đá, phía trước sáng tỏ thông suốt, toàn bộ thành Tương Dương nhìn một cái không sót gì.

Ánh mắt nhìn về phía phủ của Hoàng Dung, suy tư thật lâu, thẳng đến khi nhìn thấy chiến mã từ cửa thành hướng về Quách phủ, cười khẽ một tiếng.

"A, lần này thật là náo nhiệt…" Giả Dịch nhe răng đi ra đại môn, mới vừa buổi sáng Hoàng Dung quả nhiên không có truyền thụ hắn cái gì, mà là nhiều lần để hắn tập các động tác cơ bản.