Chương 6: Chàng trai bị thương

Hay là nói, tối nay, ta chính là cô gái kia,

Chính là một linh hồn dịu dàng khiêm tốn, mấy ngàn năm gảy đàn Không đợi chờ,

.

Chính là người khi hoa rực rỡ nhất, đã phí thời gian khóc thầm,

...

Mà trong đêm xuân ấm áp này, có bao nhiêu thanh âm mỹ lệ từng hát khúc tương tư cổ.

Trang giấy ố vàng bị gió thổi bay lên, lại lật qua một trang khác.

Thơ ca cổ xưa dần biến mất trong cuộc sống, trở thành truyền thuyết hoặc là thật, hoặc là giả.

Một đoạn số mệnh dây dưa, theo cô gái nhỏ nhẹ nhàng đến gần, lộ ra chút manh mối.

Ấu Nghi ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn anh chàng hôn mê kia, hơi thở của anh ta yếu ớt, trên vũ y trắng tinh dính đầy máu tươi, như là nỏ mạnh hết đà, bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng lại nắm chặt một chiếc khăn, như là vật quý trong, dù là máu cũng không làm bẩn được nó.

.

Gió thổi bay mái tóc dài của anh chàng, một góc khăn lật lên, Ấu Nghi nhìn lướt qua thấy chữ thêu có hơi quen mắt, cẩn thận nhìn lại, đây chẳng phải là chiếc khăn mình bị mất mấy ngày trước sao?

Chàng trai này... Rốt cuộc là ai?

"Khụ khụ..."

Chàng trai dường như rất khó chịu, ho khan vài tiếng, khóe miệng chảy máu tươi, gương mặt trắng trẻo tinh xảo dính vài vệt máu, nhìn vô cùng ghê người.

Ấu Nghi thử vươn tay dò xét, định đỡ anh ta dậy.

Anh ta bị thương rất nặng, máu ở vết thương bụng nhiễm đỏ cả vạt áo trắng, cần chữa trị ngay lập tức.

Ấu Nghi muốn đi gọi bà ngoại, nhưng đột nhiên nhớ tới tối hôm qua bà ngoại ra ngoài tham gia triển lãm tranh, phải một tuần nữa mới về.

Cô cắn răng, chỉ có thể tự mình ra tay.

Chật vật đặt hai tay anh ta lên vai mình, làm cho toàn bộ thân thể của anh ta dựa vào bản thân, Ấu Nghi thử đứng lên, Niên Niên chạy tới chân cô, vẫn luôn miệng kêu meo meo, Ấu Nghi chỉ cho rằng nó đang cổ vũ cho cô.

Cô gái nhỏ cười nói với mèo con đang bất an:

"Niên Niên đừng quậy, giúp chị cuốn vạt áo của anh ta lên."

Tóc đen của chàng trai như nước sơn, rũ tới đầu gối, vạt áo cũng là hình thức cổ đại, nhuốm máu phết trên đất, nhìn có chút đáng sợ.

Mèo vàng cúi đầu meo một tiếng, giống như đồng ý trong uất ức, đi theo sau chàng trai được cõng lên, cái đuôi dài rũ xuống, ngậm lấy vạt áo tung bay của chàng trai, từng bước đi theo sau lưng cô chủ nhỏ.

Bản năng của động vật khiến nó sợ hãi chàng trai này từ tận đáy lòng, Niên Niên muốn nhắc nhở cô chủ nhỏ của mình, hơi thở của chàng trai này vô cùng nguy hiểm, giống như đúc mùi nó ngửi được bên giếng cổ mấy ngày trước, uy áp khổng lồ đến từ sinh vật không rõ, làm một con mèo nhỏ như nó thối lui.

Ấu Nghi khó khăn cõng chàng trai vào trong nhà, vốn định đưa tới phòng khách, nhưng vừa vào cửa anh chàng trên người đột nhiên rên lên mấy tiếng, dường như miệng vết thương tái phát, đau đớn khó nhịn.

Ấu Nghi sốt ruột định buông anh ta xuống, ai ngờ trong chớp mắt, chiếc giường trong phòng khách vậy mà "Ầm" một tiếng, bị sập xuống.

Ấu Nghi ngẩn người, có lẽ là giường lâu năm cũ kỹ ít sửa chữa, lại cố tình bị hỏng ngay lúc này.

Anh chàng trên người lại khó chịu thở hổn hển, không thể buông xuống được.

Ấu Nghi cắn răng, khó khăn xoay người, cõng anh ta đến phòng mình, kéo anh ta đặt lên giường.

Làm xong chuyện này, cô mệt đến không thở nổi, cầm ly trà ở bên cạnh, uống ừng ực hết một ly, sau đó tới phòng bà ngoại tìm hộp thuốc, dời ghế đẩu qua ngồi trước giường, chăm chú cẩn thận xem vết thương của anh ta.

Khi còn nhỏ cô có theo bà ngoại học một ít dược lý trung dược, đối với vết thương phần mềm thì vẫn biết cách xử lý, bàn tay nhỏ như bạch ngọc dừng ở vạt áo ngực của chàng trai, Ấu Nghi do dự một lát, trong lòng người - trời giao chiến, cô cắn răng, mạng người lớn hơn trời, vì vậy nhẹ nhàng kéo mở áo của anh ta.

Thương thế của anh ta rất nặng.

Ấu Nghi hít sâu một hơi, nhìn kỹ vết thương, hình như là bị vũ khí bén nhọn gây thương tích, giống như móng nhọn, lại giống như dao mỏng, Ấu Nghi không nghĩ ra ở thời hòa bình này lại còn có kiểu đánh nhau sống chết này, tay nhỏ không tự chủ được mà phủ lên, trong lòng có loại đau đớn khó hiểu.

Vết thương lại chảy máu, cô vội thu lại tâm tình, lấy băng gạc và thuốc mỡ băng bó cho anh ta, bận rộn một hồi, nửa người trên đã xử lý xong, còn nửa người dưới thì... chờ bà ngoại về đi.

Ấu Nghi định gọi điện thoại nói chuyện này với bà ngoài, cũng dặn bà tìm một bác sĩ nhanh chóng trở về, người bên cạnh lại có động tĩnh.

Dường như chàng trai có dấu hiệu tỉnh lại, hô hấp dần trở nên dồn dập, trong miệng cũng nói gì đó không rõ:

"Đau... Đau..."

Ấu Nghi ghé sát vào mặt anh ta, dò hỏi:

"Đau ở đâu?"

"... Chân... đau bên dưới..."

Bên dưới?

Ấu Nghi nhìn vết máu loang lổ ở nửa người dưới của thiếu niên, không biết tại sao lại hơi chột dạ, bàn tay nhỏ nắm thành đấm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc nổi lên hai vệt hồng nhàn nhạt:

"Đau lắm hả?"

"Ưm... Đau... Cứu tôi..."

Thiếu niên cầm bánh bao trắng nõn của cô, tay lớn dùng sức bao lấy bàn tay nhỏ của cô, ngữ điệu dồn dập mà đau đớn.