Chương 10: Dụ dỗ con gái trại chủ

Vừa mới gặp Tung Tiểu Cẩu, Nguyễn Tố Vương ngay lập tức đo lường lượng dục tính cần có để điều khiển hắn. Theo Tố Vương phán đoán, dục tính cần tiêu hao dựa trên thực lực chân chính của một người. Vấn Phong mạnh hơn Tố Vương. Vinh Dã lại mạnh hơn Vấn Phong. Vinh Dã sợ trại chủ thì chắc chắn trại chủ mạnh hơn hắn. Mà đã là chủ thì phải là mạnh nhất. Vinh Dã muốn điều khiển đã tốn năm trăm. Hắn sợ Tung Tiểu Cẩu quá mạnh nên mới tồn lại 3912 dục tính.

Hiện tại hắn biết mình chỉ là lo xa. Muốn điều khiển tâm thần Tung Tiểu Cầu hắn chỉ cần tốn 1000. Cơ thể vẫn rẻ hơn như mọi khi, tốn 700. Ban nãy hắn đã phong Tung Tiểu Cẩu thành Sắc Nô, bay mất 700 điểm, chỉ còn 3212 điểm.

Vì để chắc chắn, Tố Vương hoang phí thêm một ngàn điểm, cầm chắc suy nghĩ của Tung Tiểu Cẩu luôn. Dù sao Tiểu Cẩu khác hai mẹ con Vấn Phong. Một là trại chủ sơn tặc. Một là hai mẹ con nông dân. Người sau có thể qua loa, người trước thì phải cẩn thận.

Tố Vương ngồi đối diện Tung Tiểu Cẩu, không xem sự kinh hoàng của hắn trong mắt, mở miệng nói: "Trong trại còn ai mạnh hơn ngươi không?"

Tung Tiểu Cầu thành thật lắc đầu: "Ta là mạnh nhất."

Điều Tố Vương muốn cũng là cái này. Thành thật một trăm phần trăm, không thể nói dối. Sắc Nô dù tốt nhưng lại không thể moi thông tin. Tính đến thì Sắc Tâm Tiểu Thuật đắt hơn cũng là có lý do cả.

"Ngươi có quen biết với ai mạnh hơn ngươi không?" Tố Vương tiếp tục tra khảo.

"Có."

Tố Vương nhíu mày, lần này phiền phức rồi. "Ai? Ở đâu?"

"Ấn đại hiệp trong thành Gia Nguyên. Tôn Nguyệt sư thái ở Tịnh Thủy Am. Ngươi."

Tố Vương ngạc nhiên, hắn vậy mà xuất hiện. Mà nghĩ lại cũng đúng, hắn dễ dàng khống chế Tiểu Cẩu như vậy, gã nghĩ Vương mạnh hơn cũng đúng.

"Nói cho ta biết quan hệ của ngươi với Ấn đại hiệp và Tôn Nguyệt sư thái."

"Chừng vài năm trước ta đi cướp có gặp Ấn đại hiệp. Hắn dễ dàng đánh bại ta. Nhưng vì lần ấy ta chưa giết người nên hắn thả ta đi, với yêu cầu phải bỏ nghiệp sơn tặc."

"Trẻ người non dạ." Tố Vương nghĩ thầm. Tên Ấn đại hiệp này quá ngây thơ, dễ đối phó.

Tung Tiểu Cẩu nói tiếp: "Tôn Nguyệt sư thái từng đuổi đánh ta vì ta bắt đệ tử trong am của ả. Ta đánh không lại, chạy khỏi dãy núi Củng Lâu mà tới vùng biên giới hoang vu này làm sơn tặc."

"Ngươi bắt đệ tử Tịnh Thủy Am làm gì?"

Tung Tiểu Cẩu làm cái bộ mặt đương nhiên: "Để chịch chứ để làm gì. Đệ tử Tịnh Thủy Am từ sư thái, sư cô đến đệ tử đều là mỹ nhân hiếm có."

"Ra là đồng dâm." Tố Vương vỗ vai Tiểu Cẩu. "Ngươi đừng lo. Có ta đây thì nguyên cái Tịnh Thủy Am sẽ biến thành thanh lâu."

"Ngươi nói thật?" Tung Tiểu Cẩu nói. Ai chém gió hắn không tin chứ tên này không làm ra chuyện gì liền khống chế hắn đúng là có khả năng làm được.

"Tất nhiên là thật. Nhưng chuyện này về sau hãy nói." Tố Vương đứng lên. "Trước hết có chuyện cần làm."

"Chuyện gì?" Tung Tiểu Cẩu mờ mịt.

"Hiếp con gái ngươi." Tố Vương nói ra đơn giản nhẹ nhàng. Vào tai Tung Tiểu Cẩu như tiếng sấm.

Tố Vương chỉ mới khống chế suy nghĩ hắn để tra khảo, còn lại đều không động vào nên luân thường đạo lý còn nguyên. Hắn nghiến răng ken két, mặt mũi hung tợn lao đến Tố Vương, bàn tay năm ngón hợp thành chưởng đánh tới.

Tố Vương không hề có động tác gì, bình tĩnh đứng yên. Cả cơ thể Tung Tiểu Cẩu đổ sập xuống sàn và trở nên cứng ngắc không thể di chuyển. Hắn sững sờ, lo lắng, kinh hoảng, tuyệt vọng. Các khung bậc cảm xúc đan xen. Một thân võ công tu luyện mấy chục năm không hiểu vì sao đều vô dụng.

"Ngươi là tiên nhân?" Tung Tiểu Cẩu run rẩy nói.

"Tiên nhân? Cứ xem như vậy đi." Tố Vương nói.

Tung Tiểu Cẩu đánh mất tất cả sự giận dữ, chỉ còn sự kinh hãi và hèn mọn. "Ta cầu đại tiên đừng đụng vào con gái ta. Chúng ta chỉ là phàm nhân, mong ngài thương tiếc. Ngài cần thứ gì khác cứ bảo Tiểu Cẩu ta."

"Ta chỉ cần lồn con gái ngươi thôi à." Tố Vương nói. Đôi khi hắn không hiểu những người này gấp rút cái gì. Chẳng phải chỉ là chịch thôi sao. Song hắn cũng không để tâm nhiều, hắn biết bản thân không giống người thường. Vô cảm vô xúc, chỉ có nhục dục thúc đẩy.

"Đại tiên..." Tung Tiểu Cẩu vừa nói, Tố Vương đã làm dấu khép miệng lại. Tiểu Cẩu chẳng thể phát ra âm thanh mảy may.

"Từ bây giờ đừng lên tiếng nữa. Ngươi đi kiếm một bộ y phục đen mặc lên, mang một cái gì đó có thể che hết mặt và tóc của ngươi đi. Sau đó đến phòng của Nam Sơn, đục lỗ giấy mà nhìn vào." Tố Vương đi mất, hướng đi rõ ràng là hướng Nam Sơn vừa đi lúc nãy.

Lòng của Tung Tiểu Cầu phun trào, nhưng hắn không thể làm gì. Cơ thể bước đi như một cái máy móc. Hắn mặc lên một bộ dạ y, trang phục màu đen dùng để đi đêm. Bao lấy đầu mình bằng vải đen mỏng, hắn có thể nhìn ra ngoài nhưng người ngoài thì không thể nhìn diện mục hắn. Sau khi chuẩn bị xong thì hắn đi đến phòng của Nam Sơn, đục một cái lỗ trên tường giấy và lén lút nhìn vào trong, đồng tử ngay lập tức co rút.

Bên trong vậy mà có một hắn khác đang ngồi bên bàn. Không cần nghĩ cũng biết đó chính là Tố Vương dùng Huyễn Thân Thuật. Tố Vương nhìn lên tường, thấy một con ngươi sau cái lỗ thì hắn cũng biết Tung Tiểu Cẩu đã vào vị trí.

Trong phòng Nam Sơn, Nam Sơn õng ẹo nằm trên giường, giả bộ giận hờn vì cha không cho mình đi chơi. Tố Vương cười hiền hoà, tiếp cận nàng và ngồi lên cạnh giường.

"Không được giận nữa. Hôm nay phụ thân sẽ chỉ cho con một trò rất vui. Vui hơn bất kì trò nào luôn mà ở sơn trại chơi cũng được." Tố Vương nói. Huyễn Thân Thuật kì diệu, đến cả giọng hắn cũng đổi.

"Ở sơn trại chơi cũng được, thật chứ?" Nam Sơn nghi ngờ nhìn "phụ thân". Phụ thân nàng từng lừa nàng mấy lần, nói có trò chơi rồi toàn nuốt lời.

"Đúng, đặc biệt là ở sơn trại. Vì chơi với các huynh đệ là vui nhất." Tố Vương nói.

"Phụ thân nhanh bày con chơi đi." Nam Sơn mừng rỡ nói, hai mắt sáng hẳn lên, môi nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền.

"Được." Tố Vương nắm lấy tay Nam Sơn kéo tới bàn. Nàng ngay lập tức cảm thấy là lạ nhưng không để tâm mấy. Đây là hạn chế của Huyễn Thân Thuật, nhưng Tố Vương không lo vì nàng này ngu lắm. "Trước hết con cởi quần ra đi."

"Cởi quần?" Nam Sơn bật thốt lên. "Tại sao chứ?"

Đã lâu lắm rồi phụ thân không thấy bộ phận nhạy cảm của nàng. Dù không hiểu lý do vì sao, Nam Sơn cảm thấy không nên và có chút không đúng.

"Cởi quần mới chơi được. Ngoan, nghe lời phụ thân."

Nam Sơn làm theo nhưng nàng đặc biệt hành động để Tố Vương biết nàng không vui, cởi quần mà chân cứ dậm dậm. Cặp đùi nhỏ nhắn, thon gọn và trắng trẻo hiện ra trước mắt Tố Vương. Âm đạo trơn láng không một cọng lông, nó chỉ có một đường kẻ duy nhất. Trông cứ như một tiểu thư e thẹn. Khác hẳn với Vũ Kim. Lồn ngon nhưng mông thì thật sự nhỏ quá, chỉ nhô cao hơn đàn ông một chút. Hàng 6/10 không thể đòi hỏi quá nhiều.

Nam Sơn mặt đỏ lên, trông như trái cà chua. Vành tai cũng đỏ. Nàng cực kỳ xấu hổ, nhưng ngu ngơ nên vẫn mặc kệ. Ngày xưa phụ thân cũng tắm cho nàng hoài, thấy cũng nhiều.

Tố Vương nghiêm túc quan sát cái lồn trơn nhẵn, lòng thầm nghĩ. "Quào! Mười tám tuổi mà sao sạch dữ vậy ta. Trắng tinh tươm, không hề thâm, không hề có lông. Thời cổ trang mọc lông trễ hay sao?"

Bên ngoài phòng, Tung Tiểu Cẩu chứng kiến một mình khác nhìn chằm chằm vào bộ phận nhạy cảm của con gái mình nuôi lớn thì tức đến cắt ruột, tay hắn nắm lại thành đấm, gồng chặt đến mức tím tái da thịt hết cả. Hắn thầm nghĩ nếu bản thân giáo dục con gái tốt hơn thì tránh được tai này không. Hắn cười bản thân, đến cả mình mấy chục năm công lực còn không công phá được tiên thuật của tiên nhân thì Nam Sơn có là gì. Nếu nàng hiểu biết, cái khác nhau là tiên nhân sẽ không dùng miệng lưỡi mà dùng tiên thuật khiển nàng.

"Tung nhi ngoan. Nằm lên bàn đi. Phụ thân cần kiểm tra bướm của con, nếu thích hợp thì mới chơi được." Tố Vương lên tiếng.

Nam Sơn nằm ngửa lên bàn, đến bước này rồi thì dù có kì quái đến đâu nàng cũng làm theo. Tố Vương banh hai chân Nam Sơn ra, đẩy lên trên.

Nam Sơn phản xạ dùng tay che lại. Tố Vương đẩy chân lên khiến hậu môn của nàng cũng bị nhìn thấy. Nàng bật thốt lên: "Phụ thân làm gì vậy? Ngài nhìn thấy chỗ kia của con mất."

Tố Vương cười khằng khặc, nói: "Lỗ đít đó hả? Ngày xưa ỉa đái cũng một tay phụ thân rửa. Thấy cũng thấy rồi, sờ cũng sờ rồi. Còn sờ mấy năm liền. Con ngại ngùng gì?"

Không biết có phải vì da trắng hay không, Nam Sơn xấu hổ đỏ mặt mà ngay cả cổ cũng đỏ. Vũ Kim nhà nông da ngăm đen, lúc xấu hổ chỉ đo đỏ khuôn mặt.

Nam Sơn nghe phụ thân nói, cảm thấy có lý cực kì. Nàng chống lại bản năng mà dời tay đi. Để lộ âm đạo và hậu môn nâu sẫm.

"Trước hết, phụ thân cần dùng lưỡi kiểm tra bướm của con. Con sẵn sàng chưa?"

Nam Sơn né ánh mắt "phụ thân", nàng dùng tay che lấy hết cả mặt và gật đầu. Tố Vương không phí thời gian, nhào mồm tới, lưỡi lè ra chạm vào hai miệng thịt mềm. Nam Sơn giật cái đụi, hai chân khép lại, kẹp lấy đầu Tố Vương, lưng cong thành một nụ cười.

"Thôi con không chơi nữa đâu." Cảm giác trong cơ thể kì lạ. Nam Sơn nói, muốn rút háng ra khỏi mặt Tố Vương.

Tố Vương hơi bất ngờ trước phản ứng của Nam Sơn. Trinh nữ thật dữ dội. Hắn nắm lấy đùi nàng, miệng mở to, lưỡi liếm lấy liếm để cái lồn trắng bóc, nước miếng sơn ướt nhẹp da mềm. Nam Sơn càng ngày càng thấy cảm giác kì lạ kia tăng cao. Lưng cứ giật cong rồi giật thẳng, cái hông thon ngọ nguậy. Cổ họng vậy mà không hiểu sao phát ra những âm thanh kì quái. Nam Sơn không biết nó là gì, cơ mà nàng thấy chúng rất hư hỏng. Mặc dù vẫn chỉ là giọng của nàng thôi.

"Phụ thân. Ưm... Người đừng kiểm tra nữa. Con không chơi nữa đâu."

Tố Vương ngẩng mặt lên, cho Nam Sơn thở dốc. "Tại sao? Con không thích hả?"

"Con thấy nó cứ là lạ sao ấy. Cả thân tê dại hết cả." Nam Sơn ăn ngay nói thật.

Tố Vương cười. "Có phải là cảm giác rất mê ly không? Rất là sướng phải không?"

Nam Sơn e thẹn gật đầu.

"Ta nói cho con biết. Phụ mẫu làm những chuyện này với con cái chẳng có gì lạ cả. Gia đình nào cũng đều thường xuyên chơi trò này." Tố Vương nói.

Nam Sơn nhớ lại cảnh Vấn Phong liếm lồn Vũ Kim. Nàng nhớ hình như cả hai là mẹ con. Bọn họ cũng chơi trò giống hệt. "Nãy có một sơn tặc cũng chơi trò này với mẫu thân hắn. Nhưng bọn họ kinh tởm lắm cơ. Tên sơn tặc đó còn uống nước tiểu của mẫu thân hắn nữa."

"Đúng rồi đó. Con cái uống nước tiểu của phụ mẫu là rất tốt cho cơ thể. Còn cảm giác rất sướng nữa. Chỉ là lúc đầu không quen thì khó chịu thôi."

Nam Sơn bị Tố Vương xoay vòng, dù không bị Sắc Tâm Tiểu Thuật ảnh hưởng, nàng chẳng còn biết đâu là thật đâu là giả nữa. Nghĩ "phụ thân" nói thì hẳn là đúng, chỉ là nàng vẫn không tin hoàn toàn. Nước tiểu là đồ thải ra, sao lại bổ được chứ.

"Hay là con uống của ta đi. Nếm thử cho biết." Tố Vương không chần chừ, tụt hẳn quần xuống. Y phục rời cơ thể hắn thì mất đi huyễn thuật, biến về hình dáng ban đầu. Hắn đá cho nó chui xuống gầm bàn, bị khăn trải bàn che đi.

"Thôi, con không uống đâu. Ghê lắm." Nhìn thấy cây gậy thịt của "phụ thân", Nam Sơn bịt lấy mũi, xua tay.

"Nào, ta chỉ muốn điều tốt nhất cho nữ nhi của ta thôi. Thuộc đắng dã tật. Con há miệng ra nào." Tố Vương đưa con cặc cương cứng đến trước mặt nàng. Mùi dương vật đặc trưng khiến đầu óc Nam Sơn có hơi mê muội. Con gái mới lớn, hóc môn tràn đầy, đúng cái tuổi dễ dàng sa đoạ. Nàng làm sao chống cự được. Chưa kể nam nhân trước mắt còn là người yêu thương và chiều chuộng nàng nhất trên đời.

Nam Sơn làm mặt quỷ rồi há to miệng, lưỡi lè ra ngoài. Một dòng nước ấm vàng vàng phun ra từ dương vật của Tố Vương. Nó bắn lên lưỡi Nam Sơn. Nàng cảm nhận hương vị khó chịu của nó thì lập tức giật lùi, khép miệng lại, mắt nhắm tịt và đưa tay lên đỡ.

"Con không uống đâu. Cha đừng đái nữa." Nam Sơn nhịn cơn ói đang trào dâng. Bao tử nhộn nhạo đầy khó chịu. Song nam nhân đã phóng thì sao ngừng lại được. Tố Vương cứ nhắm ngay mặt Nam Sơn mà phóng. Nước đái bắn lên mặt và tóc nàng, chảy thẳng xuống áo ướt đẫm.

Nam Sơn càng cảm thấy buồn ói hơn. Nàng dùng tay áo lau lau mặt, trong lòng tấm tắc làm kỳ. Vậy mà tên sơn tặc kia lại uống một cách thèm thuồng được.

"Ghê quá!" Nam Sơn nhõng nhẽo. "Lần sau con không uống nữa đâu."

"Được rồi, ta không ép con nữa. Chúng ta quay lại chơi trò kia nhé." Tố Vương nói.

"Nhưng phụ thân làm ướt con hết cả rồi. Sao chơi được?" Nam Sơn phồng má.

"Thì con cứ cởi luôn áo ra là được mà. Còn nếu con không muốn chơi thì tùy. Phụ thân bận bịu lo việc của sơn trại, phòng chống kẻ địch khắp nơi. Chỉ có hôm nay có thời gian chơi với con thôi." Tố Vương đứng lên, tỏ vẻ không quan tâm nói.

Lòng Nam Sơn run nhẹ. Nàng nhớ lại cảm giác tê dại ban nãy mà có chút say đắm. Nếu "phụ thân" sau này không chơi với nàng nữa thì ai chơi với nàng đây.

Nam Sơn giọng nhỏ như muỗi: "Được rồi, để con cởi..."

Áo trên bay mất. Để lộ thân hình thanh mảnh đầy hấp dẫn, bờ eo thon gầy, bụng phẳng lì không mỡ, bờ vai héo hon phảng phất hai mảnh xương vai dưới ánh đèn dầu. Đầu ti của nàng hồng phấn và nhỏ nhắn, trông đầy sức trẻ và mơn mởn. Đúng là da thịt non nớt là ngon lành. Điểm trừ duy nhất là bộ ngực thật sự quá nhỏ, hai cặp vú chỉ hơi nhô lên một chút. Cầm nắm chắc chắn không đã bằng Vũ Kim.

Tung Tiểu Cẩu đứng ngoài, trán đã nổi đầy gân, miệng cắn chặt đến chảy cả máu môi. Hắn chẳng thể vận dụng công lực, chẳng thể phát ra tiếng, chẳng thể ngăn con gái mình bị người ta lăng ngục. Nhìn đầu tóc bị nước tiểu của Tố Vương làm ướt, Tung Tiểu Cẩu chỉ muốn lao đến, dùng đao chém bay dương vật của Vương. Chỉ là hắn không làm được.

Đũng quần của Tung Tiểu Cẩu bỗng dưng căng lên, dương vật giấu bên trong ngổng cao. Hắn sững sờ vì phản ứng của bản thân. Trong đầu kêu gào: "Đây là sao? Ta sao lại cứng lên? Không! Không thể nào! Ta không phải là loại phụ thân đó!"

Nhưng con cặc hắn cứng lên là thật. Hổ dữ không ăn thịt con. Tung Tiểu Cẩu tự hỏi bản thân thật sự cầm thú đến mức đó sao? Nhìn con gái bị đùa cợt mà lại hưng phấn?

Sự thật thì tất nhiên không phải vậy. Phản ứng của Tung Tiểu Cẩu là do Tố Vương vận dụng Sắc Nô Thuật mà điều khiển mà thôi. Hắn đúng là có ý định lung lay tâm thần của vị trại chủ này.