Chương 107: Chịch bay não

Chiều tới, các khách nhân thậm chí còn đông hơn ban ngày, tụ tập ở Sắc Vận Lâu để mà đắm chìm vào dục vọng. Võ nhân cũng xuất hiện không ít, từ khi chuyển tu Tiểu Vô Tướng Công, bọn họ ở nhà luyện công ít hơn hẳn, đi chơi gái chơi trai thì tăng cao. Sắc Vận Lâu vốn chỉ có hầu nữ, kỹ nữ. Cũng chậm rãi thu thập thêm hầu nam, kỹ nam, phục vụ cho các quý bà, nữ cường võ nhân.

Màn phục vụ bú cặc của Tử Anh và Hoài Hân cũng kết thúc. Hoài Hân sạch sẽ cực kỳ, làn da sáng lên vì mồ hôi, lồn dâm ẩm ướt, ngoài ra thì không có vết bẩn gì. Tử Anh thì nhuộm một màu trắng, tóc đen dính đầy tinh trùng một mùi tanh. Nàng ta đã ngưng chống đối từ mấy tiếng trước, khuôn mặt đờ đẫn ngồi ở trên sân khấu.

Tố Vương đứng bên cạnh nàng ta, cởi bỏ khăn bịt mắt. Khoé mắt yểu điệu của Tử Anh sưng húp và đỏ lên, tròng mắt long lanh như mặt hồ, trông thật sự rất đáng thương và đáng bị đụ.

"Da thịt giả tạo mà còn có thể phản ứng?" Tố Vương kinh ngạc nói. "Cái này có chút quái."

Mà thôi hắn cũng không nghĩ nhiều, đây là một con quỷ đội da người, bản thân khái niệm đã rất phi khoa học, phân tích thêm chỉ tổ đau đầu.

Môi dưới của Tử Anh run lẩy bẩy, mắt tròn như cún con. Nàng tội nghiệp cầu xin: "Chủ nhân, ta biết sai rồi... Sau này ta sẽ nghe lời, không chạy trốn, đừng phạt ta nữa mà... Híc!"

Tố Vương điểm lên khuôn mặt nàng, dương dịch tan rã hoá thành dục khí chảy vào cơ thể.

"Ngươi không thể hấp thu dương khí được sao?"

Tử Anh buồn bã lắc đầu.

"Có thấy tu vi tăng cao hơn không?" Tố Vương nói.

"Phách của ta hồi phục chút chút. Nhưng cô nương kia ra tay nặng quá, được không bù mất." Tử Anh nói.

Tố Vương vuốt cằm trầm tư. Tử Anh là Sắc Quỷ, nên hắn nghĩ cứ để nàng bị lăng mạ là tu vi sẽ tăng tiến. Hiện tại mặc dù có chút hồi phục nhưng không phù hợp với suy tính của Vương.

"Xem ra cần phải tìm Quỷ đạo công pháp cho ngươi." Tố Vương nói.

Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt hai người ngang hàng nhau.

"Ta nói này. Tại sao ngươi lại chống đối tình dục đến như vậy?

Tử Anh nghĩ thật kĩ rồi mới nói, sợ làm Tố Vương tức giận. "Vì ta khi còn sống là xử nữ. Với lại, không có nơi nào... đặc biệt giống như ở đây. Ta có hơi không quen."

"Bọn họ trầm mê sắc đạo vì bọn họ cảm thấy thoải mái. Ngươi không cảm thấy thoải mái sao?"

Tử Anh lắc nhẹ đầu.

"Là do ngươi còn lạ lẫm. Từ nay cứ nghe ta, chậm rãi ngươi sẽ hiểu. Hay đúng hơn, cảm nhận được. Bạch Tử Anh, ngươi cũng không còn là người nữa rồi. Ngươi là một con Sắc Quỷ. Ngươi bị người hại nên mới rơi vào con đường này. Bọn chúng chắc chắn đã trở thành những tiên nhân mạnh mẽ. Có lẽ là Trúc Cơ, thậm chí những cảnh giới cao xa hơn.

Ngươi không muốn báo thù sao?"

Ánh mắt Tử Anh đờ đẫn, nàng gật nhẹ đầu, răng nghiến ken két mà nói: "Ta muốn vứt chúng cho sói ăn! Cho chúng tận hưởng cảm giác mà ta phải chịu."

"Làm tình vừa sướng, lại giúp ngươi hồi phục, tương tự có thể giúp ngươi mạnh lên. Cớ gì không dung nhập vào nó. Ngươi nói đúng không?"

Tử Anh máy móc lặp lại: "Làm tình sướng, làm tình giúp ta mạnh lên. Ta nên dung nhập vào nó."

Tố Vương mỉm cười, cởi trói cho nàng ta. Quá trình tẩy não đã xong. Hắn vuốt nhẹ đôi môi của Tử Anh và nói: "Ngươi muốn làm gì bây giờ?"

"Ta muốn được Vương đụ. Ta muốn được nghĩa đệ của chủ nhân đụ. Càng nhiều người đụ, ta mạnh càng nhanh, linh hồn ta càng sướng." Tử Anh thở dồn dập mà nói.

"Tốt. Bây giờ thì theo Ải Ma Ma đi tắm. Đợi ở trong phòng, tối nay ta và Vấn Phong sẽ nhục nhã bộ da giả tạo này của ngươi nhé." Tố Vương liếc mắt sang Ải Ma Ma đứng gần đó. Bà ta cúi đầu nhận lệnh, tiến tới dắt Tử Anh đi.

Tố Vương bước sang bên còn lại, Hoài Hân thì phối hợp dữ lắm. Hiện tại không ai khẩu dâm nàng, nàng còn có chút khó hiểu. Tố Vương cũng cởi khăn bịt mắt cho Hân.

"Ngươi thấy thế nào?" Tố Vương nói.

"Công lực tăng rất nhanh. Nhưng không có đạt được ba mươi lần tốc độ như mọi người nói." Hoài Hân nhìn thấy được thì có chút xấu hổ, ánh mắt các khách nhân bên dưới cứ chằm chằm vào nàng như hổ đói. Âm hộ nàng ta lại như cái tua rua, cánh môi hỗn loạn không có đẹp đẽ kín đáo như nhiều nữ nhân khác nên nàng có chút tự ti.

Xấu hổ thì xấu hổ, Tiểu Vô Tướng Công dâm hoá khiến Hoài Hân thấy hưng phấn nhiều hơn là xấu hổ, âm hộ chảy nước róc rách ướt đẫm.

"Muốn được ba mươi lần thì ngươi phải bị địt lồn hay địt đít mới được. Khẩu dâm thôi không đủ. Ngươi muốn trở thành đĩ sao? Ta tưởng ngươi khinh thường hành động này?" Tố Vương chậm rãi nói.

Hai má Hoài Hân đỏ lên. Hoàn cảnh thay đổi khiến nàng cũng không còn quá nhiều chống đối, muốn hoà nhập với mọi người. Bị chịch lại còn tăng công lực, nàng không biết từ khi nào bắt đầu nghĩ... Trở thành một dâm nữ cũng không tệ lắm.

"Nào... Nói ta nghe ý muốn của ngươi." Tố Vương thổi hơi vào tai Hoài Hân.

Nàng rên lên một tiếng nhẹ, âm đạo tự động co thắt đòi hỏi được lấp đầy.

Hoài Hân nuốt nước bọt, khó khăn thành lời: "Ta muốn... thành đĩ."

"Nhỏ quá, ta nghe không rõ."

"Ta muốn thành đĩ."

"Ai muốn thành đĩ cơ?"

Hoài Hân hét lớn: "Ta, Hà Hoài Hân, muốn thành đĩ."

Tiếng hét của nàng vang vọng khắp Sắc Vận Lâu. Các khách nhân rộ lên ồn ào, vừa cười vừa bình luận.

"Nữ nhi của lão Đạt minh ngộ rồi kìa. Nàng rốt cuộc hiểu rõ sự sung sướng sắc đạo của chúng ta."

"Làm tình vừa sướng vừa lớn mạnh bản thân. Ai ngu mới không chịu."

"Phá trinh nàng ta đi, Nguyễn đại nhân!"

"Phá trinh!"

"Phá trinh!"

"Phá trinh!"

Khách nhân bên dưới hô hào. Hà Hoài Hân càng nghe càng ngại ngùng, nhưng âm đạo thì thật thà, chảy nước lênh láng.

Tố Vương búng nhẹ tay. Khoảng không yên tĩnh lại, các khách nhân hồi hộp quan sát. Người làm của lâu đi lên trên, một kẻ cởi trói cho Hoài Hân. Một đám nam nhân thì khiêng một cái giường gỗ lên sân khấu.

"Muốn làm đĩ thì phải bị chơi công khai. Ngươi chịu không?" Tố Vương nói.

Hoài Hân đứng thẳng người, một tay che ngực, một tay che háng. Nàng ta cúi thấp đầu, không dám nhìn khán giả mà cũng không dám nhìn Tố Vương. Hoài Hân nhẹ gật đầu.

Tố Vương nắm lấy tay nàng và đẩy ngã lên giường. Nàng ta trần truồng sẵn nên chẳng cần lột. Hắn thì tạo ra một quả La Toàn Hoàn mini trong bàn tay. Quần áo bản thân xoàng xoạc hai tiếng liền bị xoắn nát. Cơ thể lực lưỡng lộ ra, dương vật to dài lòng thòng đầy nam tính.

Các sắc nữ trong lầu ngay lập tức thèm nhỏ dãi. Một nữ nhân che trán mà ngã xuống bất tỉnh. Các nữ khách nhân bên dưới không kiềm được mà tự sờ bản thân, miệng liếm khoé môi, tưởng tượng cảnh được cặc của Tố Vương đâm vào cơ thể.

"Nhất Đại Cự Dương Bảng danh bất hư truyền... Ôi, ta ướt!"

"Muốn được Nguyễn đại nhân chơi ra chữa quá! Ta muốn mang thai của ngài!"

"Đại nhân! Đại nhân! Thiếp yêu chàng! Híc híc!"

Hoài Hân nằm trên giường, tay che lấy mắt, nhưng nàng lại lén lút nhìn qua kẽ hở. Dương vật to lớn vừa khiến nàng sợ vừa khiến nàng hồi hộp. To quá... To hơn của bất kì nam nhân Hà gia nào.

Tố Vương đi tới trước mặt Hoài Hân, mùi hương nam tính của gã phủ hết giác quan của nàng. Hoài Hân thế mà cảm thấy lâng lâng chỉ vì ngửi, nước dãi trong miệng tự động trào ra.

"Ngươi có muốn ăn nó không?" Tố Vương nói.

Hoài Hân bỗng nấc cụt. Nàng ta cố gắng khống chế nó lại. Đôi mắt trầm mê, đôi môi chuyển động. "Muốn..."

"Muốn thì ngươi phải xin."

"Ực..." Hoài Hân chẳng biết tại sao nàng lại nấc cụt nữa, giây phút quan trọng như thế này mà.

Nữ nhân bên dưới gào thét.

"Nguyễn đại nhân! Ta xin! Ta xin chàng chơi ta đi! Ta ướt!"

"Nguyễn lang, yêu ta bằng cơ thể của chàng đi! Ta sẽ làm chó cái cho chàng!"

Tố Vương đưa tay. Khách nhân bên dưới liền ngoan ngoãn an tĩnh lại. Hắn không hối Hoài Hân, để nàng ta chuẩn bị tâm lý. Lần đầu bị chơi nên hoảng hốt không có gì lạ.

"Ta... Ta cầu xin Nguyễn đại nhân cho ta bú cặc ạ!" Hoài Hân mềm mại thành tiếng, cái cục trong cổ họng kì quái tan mất.

"Mời ngươi dùng." Tố Vương dí hông tới sát mặt nàng.

Hoài Hân liếc xuống khách nhân bên dưới. Tất cả bọn họ đều đã nhìn thấy cơ thể loã lồ và cảnh nàng bị lăng nhục cả ngày nay. Nhưng hiện tại khác, nàng sắp bán đi lòng tự trọng, chủ động quỳ dưới cặc của nam nhân.

Dương vật nóng hổi chạm lên má trơn của Hoài Hân. Một dòng điện truyền khắp thân nàng, tất cả nghi ngại tan biến. Nàng ta cầm lấy miếng thịt dài như xúc xích, mê đắm mà hôn lên nó. Đôi môi nàng ta không được mềm như cái nữ còn lại, có chút khô, mang một vị thái đặc biệt.

Hoài Hân thè lưỡi ra mà liếm lấy cây thịt to lớn. Nàng ta run cả thân thể, đôi mắt trào nước. Sướng... Dương vật của Tố Vương chỉ chạm vào thôi cũng sướng hơn nhiều những cây thịt mà nàng ăn cả ngày. Lồn đói càng ngày càng ướt hơn.

Hoài Hân há to miệng, tham lam cho tất cả vào miệng. Cơ thể nàng ta y hệt tính cách. Bên ngoài cứng rắn, vào trong thì nhũn như bún. Môi nàng khô, nhưng lưỡi rất mềm, cổ họng ẩm ướt bao lấy dương vật đầy dịu dàng. Không kém độ sướng khi được Xuân Liên bú cặc là bao. Kỹ thuật thì thua hai dâm nữ Kim Huyết.

Nhưng điều này không có nghĩa hắn ghét. Ngược lại, Tố Vương cảm thấy rất phê. Hoài Hân non nớt cố gắng hết sức để thoả mãn hắn, mang đến một cảm giác yêu chiều và nhẹ nhàng.

Hông Hoài Hân run bần bật, nàng tê dại vì dòng điện do Kim Cương Công toả ra, tình thủy tràn ra giường. Cả ngày hôm nay, dù bị con cổ trong đít quậy, bị vô số nam nhân khẩu dâm, nàng cũng chưa từng lên đỉnh.

Lần này, và cũng là lần đầu tiên trong đời, Hoài Hân đạt cực sướng. Một tiếng rên ngọt ngào truyền khắp Sắc Vận Lâu.

Các khách nhân há to miệng. Dù nam hay nữ đều bất ngờ trước tốc độ bắn nước của Hoài Hân. Điều này chỉ khiến huyền thoại dương vật đệ nhất càng thêm cắm sâu. Nam nhân ghen tỵ, ngưỡng mộ. Nữ nhân mong ước, thèm thuồng.

Hoài Hân ngã ra giường, ngực phập phồng lên xuống, miệng còn mở rất rộng. Cảm giác này quá kinh khủng. Vượt xa những gì mà nàng ta tưởng tượng. Rốt cuộc Hân đã hiểu, vì sao có nhiều người nghiện chịch như vậy.

Tố Vương leo lên giường, đầu khấc nằm ngay cổng đường hầm của Hoài Hân. Chỗ nhạy cảm ấy ướt sũng như tóc của thiếu nữ dưới màn mưa.

Mông của Hoài Hân co giật, nàng ta chỉ bị chạm nhẹ đã sướng rên. Nếu Tố Vương thật sự vào, Hoài Hân nghĩ mình sẽ chết vì sướng mất.

"Khoan... Khoan đã... Ngươi từ tốn thôi được không..." Hoài Hân đặt tay lên múi bụng của Vương, yếu ớt năn nỉ.

Tố Vương nắm lấy hai tay nàng ta và giữ ở đầu giường, đệ lộ hốc nách trơn láng không một cọng lông.

"Đừng nói gì. Cứ hưởng thụ."

Tố Vương cúi xuống, liếm nhẹ lên nách Hoài Hân. Nàng ta vừa nhột vừa sướng, môi bặm chặt, ngực ưỡn lên. Âm điệu ngọt ngào trong cổ họng phát ra to hơn.

Tố Vương thơm lên cổ nàng. Là võ giả nên mặc trên người một dáng vẻ khó gần. Sinh ra trong Hà gia dâm dục nên càng xa lánh người thân. Nhưng đằng sau bức tường cứng rắn đó, Hoài Hân vẫn chỉ là một nữ nhân. Cổ nàng mềm mại và nhạy cảm như bao nữ nhân khác. Từng giọt mồ hôi đọng lại phía trên, không hôi, chỉ có thơm tho vị phụ nữ. Chúng khiến cho cái cổ bóng lên, càng thêm quyến rũ.

"Ưm... Cho vào... Cho vào đi..." Giọng Hoài Hân dồn dập, thiếu khí.

Tố Vương chà đầu khấc xung quanh âm hộ nàng ta, lưỡi liếm lấy bờ môi khô cứng không được chăm sóc của võ giả.

"Nàng nói gì cơ?"

Hoài Hân nói to và rõ hơn: "Cho cặc của chàng vào đi... Thiếp muốn... Thiếp thèm được chàng chơi..."

Tố Vương nở một nụ cười dâm, hông đẩy tới, dương vật thô kệch chui vào âm đạo hoang dại. Nó là một vùng đất còn chưa khai phá, hôm nay đã được thu phục.

Hoài Hân mở lớn miệng, mắt trợn to. Ngực nàng ta ưỡn lên, tay bấu chặt lấy nệm. Nước mắt thiếu nữ tuôn rơi như suối.

Tố Vương ghé mặt sát nàng, lưỡi đi vào trong khoang miệng. Hoài Hân hùng hổ đáp trả, cái lưỡi cũng vươn tới giao đấu, quấn quýt lấy lưỡi của nam nhân phía trên. Nàng ôm chặt lấy Tố Vương, nước mắt vẫn tuôn không ngừng.

Hoài Hân không phải khóc vì đau. Chút đau đớn này chẳng thể so với những cực hình nàng trải qua vì võ đạo. Nàng khóc vì nàng hạnh phúc. Cảm giác được Tố Vương chơi quá mãnh liệt, quá sung sướng, như phàm nhân trong khoảnh khắc đắc đạo thành tiên, nhận thức bùng nổ ra vũ trụ.

Vết ướt trên nệm chậm rãi lan rộng. Từng tiếng bành bạch hư hỏng vang lên. Không biết Hoài Hân ra thêm dâm dịch, hay nàng mất kiềm chế mà bể bọng đái nữa.

-

Tố Vương: Đẩy cặc tới.

Hoài Hân:Sắc Đạo Giả - Chương 107: Chịch bay não