Chương 28: Tột cùng nhục nhã

Mọi người xung quanh chỉ trỏ, có người ghé tai cười thầm mà rì rầm, có người trừng mắt nhìn không ngừng như muốn nuốt sống, có người sửng sờ cố gắng kìm nén ngọn lửa trong tâm. Hầu hết tất cả đều đến vì xem chuyện vui, ít ai thương tâm cho cô gái nhỏ bị bức hiếp. Nhưng ít không có nghĩa là không có.

Một vị thư sinh trẻ tuổi đứng ra, tay chắp thành lễ, mở lời: "Ải Ma Ma, vì sao lại đối xử với cô nương này như vậy?"

Ải Ma Ma đứng trước cửa, chờ đợi chính là câu nói này. Bà ta làm một bộ mặt tức giận nói: "Tứ Vận Lâu ta từ xưa đến nay bán nghệ không bán thân. Mở cửa buôn bán đàng hoàng, thường xuyên thu lưu những cô nương không nơi nương tựa mà giao cho mái ấm, thức ăn. Con hồ ly tinh này vong ân bội nghĩa, phản lại đường lối của lầu ta thì cũng thôi đi, lại còn tính đầu độc ta nhằm chiếm lấy vị trí quản sự của Tứ Vận Lâu."

Vị thư sinh dường như hiểu ra, đuôi lông mày kéo giãn. Gã tiếp tục nói: "Nếu người này đã ác độc như vậy, sao không giao cho quan phủ xử lý?"

"Ngươi tưởng ta không muốn?" Ải Ma Ma bĩu môi. "Nếu ta báo quan, nàng chắc chắn phải chết. Nể tình ta và nàng gắn bó bấy lâu nay, ta mới bỏ qua, cho nàng con đường sống. Nhưng tiện nữ này ác tâm quá sâu, không răn đe nàng làm sao ta dám chắc sau này nàng không hại ta, hay thậm chí hại người khác."

"Dù vậy, nhưng kiểu trừng phạt này..." Thư sinh định nói tiếp thì có âm thanh của một phụ nhân vang lên.

"Ải Ma Ma, người này là ai? Sao lại gọi nàng là hồ ly tinh?"

"Gọi nàng hồ ly tinh ta còn thấy nhục cho giống hồ ly. Nàng dụ dỗ lão giả có tuổi, ấu nhi chưa mười tám, còn loạn luân với ba thế hệ của một gia đình, sau lưng cha thì ngủ với con trai, sau lưng con trai thì ngủ với ông nội. Còn tên của nàng... Hừ. Huyết Ngọc Hương!" Ải Ma Ma lúc nói ra cái tên này dường như cảm thấy thối hết cả miệng, phun một bãi nước miếng xuống đường.

Đám đông dân chúng nghe Ải Ma Ma kể ra tội ác của Huyết Ngọc Hương thì lao nhao hết cả lên. Nàng này quả thật là tiện nữ ngàn người cưỡi. Đã vậy còn chia sẻ cho một nhà ba thế hệ. Đúng là vô liêm sỉ. Thời đại cổ trang, tam tòng tứ đức tôn vinh, đạo đức cực kì sâm nghiêm. Loại đàn bà như thế này chưa bị cạo đầu bôi vôi, thả chết trôi sông đã may. Bị lột hết quần áo cột ở ngoài đường còn nhẹ lắm.

"Tiện nhân vô liêm sĩ!" Một hòn đá bay tới từ đám đông, văng lên ngay hông Huyết Ngọc Hương. Nàng ré lên một tiếng đau đớn.

Người đầu tiên hành động dẫn xuất phản ứng dây chuyền, gạch đá li ti liên tục bay tới. Còn kèm theo rau củ, trái cây cái thấy. Tất cả bị chọi lên cơ thể mỏng manh của Huyết Ngọc Hương.

Nàng nghiến răng, mắt nhắm chặt, tay ôm lấy đầu và cả cơ thể nằm lên đất, cong lại thành con tôm. Mặt đất lạnh lẽo, khô cứng. Gạch đá đập lên trên thịt đau đớn. Thực phẩm bị ném lên da lưu lại dấu vết dơ bẩn. Làn da trắng hồng của Huyết Ngọc Hương nhanh chóng lấm lem xanh đỏ tím vàng. Trông dơ dáy cực kì.

Huyết Ngọc Hương có thể cảm nhận cái bụng nước lỏng bỏng của mình. Ban nãy Tố Vương éo nàng uống quá nhiều chưa hề được tiểu. Hiện tại chúng tích lại, muốn gào thét xông ra khỏi niệu đạo. Huyết Ngọc Hương dù cho tới bây giờ vẫn sỉ diện, nàng mặc kệ sự khó chịu chật ních ở bụng dưới, cố gắng kiềm lại.

Một thằng bé thấy mọi người ném hăng quá liền lượm môt cục gạch thật to, ngay lúc nó định ném đi thì Ải Ma Ma bước ra.

"Các vị hương thân phụ lão. Ngọc Hương gây ra lỗi lầm nhưng nói đi cũng phải nói lại. Nàng lớn lên không người dạy dỗ, lưu lạc trong giang hồ đen tối nên tâm lý nàng vặn vẹo cũng không lạ. Chỉ là nàng còn trẻ, vẫn có thể học tập và rút kinh nghiệm. Mọi người hành hạ nàng là hoàn toàn đúng đắn, chỉ xin nể mặt Ải Ma Ma này đừng làm quá lên, kẻo khiến nàng mất mạng."

Mọi người nghe Ải Ma Ma cầu tình thì cũng giảm phang đồ lại. Đứa trẻ cầm viên gạch to tướng bị mẫu thân nó lôi đi. Ải Ma Ma làm người rất được, mọi người đều kính nể bà ta. Vì bà ta đã mở lời nên bọn họ đành nghe theo.

Gạch đá hầu như đã biến mất, rau củ tiếp tục chiếm phần đông. Một quả cà chua to tướng còn xuất hiện ném ngay đầu Huyết Ngọc Hương. Quả cà vỡ nát, chảy nước đỏ lòm lên tóc.

Tố Vương quan sát mọi thứ, lòng rất tán thành cách làm việc của Ải Ma Ma. Sau này nếu nữ nhân quá nhiều có thể dùng bà ta quản.

Vấn Phong cùng Vũ Kim là trùm khổ dâm, nhìn Huyết Ngọc Hương bị nhục mạ thì đâu chịu được. Cả hai ôm sát lấy nhau ở cửa sổ mà hôn hít. Vấn Phong ngồi sau Vũ Kim, một tay mò lên trước ngực nhào nặn, một tay mò vào trong váy mà đâm thọt. Vũ Kim ngửa cổ ra sau, đón lấy cái lưỡi của nhi tử, hai tay ôm lấy đầu hắn, để lộ hai bầu vú to tròn đã bị Vấn Phong hoàn toàn lột xuống. Vì tất cả mọi sự chú ý đều bị Huyết Ngọc Hương ở dưới chiếm lấy, nếu không thì tình trạng của họ đều sẽ khiến người đi đường trố mắt không thôi.

Vinh Dã bị hai mẫu tử đá sang một bên chẳng thể làm gì được, đành hậm hực kéo tạm một kỹ nữ mà giải toả. Tiểu Cẩu cùng lão Nhị không khác là bao.

Chỉ có tên dâm dục nhất, Tố Vương là vẫn còn ngồi yên quan sát. Hai bên người hắn dĩ nhiên là có hai cô nương không kém đang bấu víu lấy và sờ soạn, liếm cổ. Nhưng đó là họ tự động, không phải Vương động.

Tố Vương híp mắt nhìn cơ thể bị phủ trong rác rưởi của Huyết Ngọc Hương. Hắn đưa lên hai ngón tay và ép lại, trong tầm mắt của hắn thì nhìn như hắn đang bóp lấy cái bụng của Hương.

Huyết Ngọc Hương ngay lập tức nhận ra sự bất thường, bàng quang như bị bóp chặt. Nàng hốt hoảng ôm lấy cái bụng, như thể hành động của nàng ngăn được cái gì. Thay vào đó nó chỉ để lộ khuôn mặt nàng ra cho dân chúng. Còn cái lồn của nàng thì đã không chịu được mà phun nước tứ tung. Mảnh đất xung quanh thân dưới Ngọc Hương nhanh chóng sẫm màu, nước tiểu lan ra thành một cái vòng tròn.

Hông Huyết Ngọc Hương co giật. Lồn đái ra không ngừng. "Không! Không! Đừng đái nữa! Đừng đái trước mặt mọi người!"

Nàng kinh hoảng, theo phản xạ nhìn lên và bắt gặp những ánh mặt mà nàng đã tránh nãy giờ.

Khinh bỉ, chán ghét, thích thú, kinh tởm. Các cung bậc cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt dân chúng, hầu hết đều là nét tiêu cực. Cảm xúc tích cực cũng chỉ là nụ cười trên cái khổ của người khác. Huyết Ngọc Hương sợ nhất chính là những ánh mắt này. Các ánh mắt bắn về phía nàng nhưng lại không xem nàng như con người.

Huyết Ngọc Nữ quật cường của Tứ Vận Lâu tan vỡ, sự lạnh lùng trên khuôn mặt tan đi, thay bằng biểu cảm đau khổ và nhục nhã. Một bên mắt của nàng rơi lệ, đường lệ kéo dài trên má. Dưới ánh chiều tà tượng trưng cho sự biến mất của ban ngày và sự bao trùm của màn đêm tăm tối, con tim của Huyết Ngọc Hương cũng rơi vào tăm tối.

Tố Vương tặc lưỡi mà nhìn, bức tranh thương cảm như thế này mà không được vẽ lại thì phí.

Thời gian trôi qua, đám đông tản đi. Đôi khi vẫn có tốp năm, tốp ba tụm lại chỉ trỏ chó cái Huyết Ngọc Hương bị xích loã thể ngoài cửa. Đôi khi bọn họ còn tặng thêm giày dép, rau củ các loại, thật sự rất tốt bụng. Huyết Ngọc Hương tâm như đã chết, lòng tự trọng mà nàng tự hào đã không còn. Cơ thể nàng dơ bẩn và lạnh lẽo, một mùi vừa thối vừa khai bốc lên xung quanh. Nàng nào còn chút ấn tượng của một mỹ nhân sót lại. Bây giờ chỉ như một cái búp bê bẩn thỉu không hồn.

Trước khi Ải Ma Ma vào bên trong, bà ta đã nói: "Chỉ cần ngươi chịu nghe lời Nguyễn đại nhân. Ngươi có thể vào trong bất kì lúc nào."

Từ lúc bà ta rời đi đã được mấy tiếng, người đi đường thưa dần. Kẻ đứng xem Huyết Ngọc Hương không còn. Chỉ có mỗi lần có khách từ trong lầu đi ra thì đều để lại vài câu mắng chửi.

"Hồ ly tinh vô giáo dục."

"Tiện tì dâm đãng."

"Con chó không có lòng người."

Các thể loại mắng chửi rất nhiều. Huyết Ngọc Hương mới ban đầu nghe thì nội tâm còn phun trào. Nàng đâu có phải hồ ly tinh. Nàng không dâm đãng. Nàng đâu có làm sai chuyện gì. Sao ông trời lại đối với nàng như vậy. Mãi cho tới sau này, Huyết Ngọc Hương nghe nhiều thành quen, coi chúng như gió thoảng bên tai. Nàng đã say lắm rồi, cơ thể nàng đau nhức và mỏi nhừ. Huyết Ngọc Hương thiếp đi trên đường phố công khai, trong khi nàng không hề mảnh vải che thân và cổ bị xích như một con chó.

Nhưng ngay cả ngủ bây giờ cũng là ước mơ xa vời. Buổi tối, khách trong lầu đều uống nhiều rượu. Bọng đái bọn hắn đầy nước. Những tên vô tâm này thay nhau ra ngoài mà tiểu lên mặt Huyết Ngọc Hương. Nước đái có rượu khai cực. Nàng chỉ mới chợp mắt vài phút đã bị thứ nước thải dơ bẩn đánh thức. Nàng ngửi thấy chúng, biết chúng đang chạm lên cơ thể mình. Bụng nàng nhộn nhạo, cổ họng ói ra mật xanh mật vàng.

Cơ thể say rượu đã yếu, nay lại ói hết mọi thứ trong bụng ra ngoài. Huyết Ngọc Hương chân chính vô lực mà xụi lơ nằm bất động bên đường. Cho dù những lần sau, những tên khác đi ra đái thẳng vào miệng Ngọc Hương, nàng cũng không phản ứng.

Vị thư sinh ban chiều bỗng xuất hiện, gã thấy nàng bị tra tấn và nhục nhã tột cùng thì lòng đau xót. Dù có gây nên tội tình gì thì cái chết cũng đỡ hơn rất nhiều so với hiện tại. Gã không làm được nhiều, dùng bàn tay trần dọn dẹp một chút xung quanh Huyết Ngọc Hương, sau đó cởi áo choàng mà phủ lên người nàng.

Vị thư sinh kiểm tra mạch nàng vẫn đập, không có gì xấu chỉ là mệt mỏi. Gã thở dài, dù muốn giúp nhưng việc này thật sự không liên quan đến gã. Gã đã làm hết những gì có thể, sau đó thì rời đi.

Trên lầu bốn, đám sơn tặc cùng kỹ nữ đã loạn thàng một đống, các thân thể trần truồng quấn quít lấy nhau, tiếng rên rỉ âm ỉ khắp phòng. Tố Vương vẫn ngồi bên cửa sổ, quần đã bay mất, để lộ con cặc dài đang do Vũ Kim bú lấy. Vũ Kim vừa bú cặc cho Vương, vừa bị Vấn Phong đâm lồn từ đằng sau. Mặt nàng sung sướng đầy dâm đãng, cổ họng phát ra từng tiếng rên nhịp nhàng với hông Vấn Phong. Hai cặp vú của nàng nảy tưng bừng, bờ mông to tròn tạo sóng theo từng lần đâm.

Tố Vương không làm phiền Vũ Kim tác nghiệp, thân ngồi im, đầu quay qua Ải Ma Ma đang bị Tiểu Cẩu banh ra chơi. Ải Ma Ma đã chừng bốn năm mươi tuổi, so với Vũ Kim ban đầu thì không lớn hơn là bao. Chỉ là bà ta mập hơn nhiều lắm, mỡ rừng khắp nơi. Nhưng cũng vì thế vú bà ta to cực, to bằng cả hai cặp vú của Vũ Kim, độ xệ cũng vì thế rất lớn, vú văng khắp nơi chẳng khác gì pháo hoa. Song Tố Vương không thích cỡ to thế này. Vũ Kim ngày đó dù sao vẫn là đủ năm điểm trên mười, còn trong ranh giới có thể chịch. Ải Ma Ma đã lọt xuống khoảng ba bốn điểm, quá xấu so với thẫm mỹ của Tố Vương.

Chỉ là không hiểu sao lão Cẩu lại chịch Ải Ma Ma. Cô nương tốt hơn không thiếu. Chắc lão có sở thích đặc biệt gì đi.

"Ải Ma Ma, ngươi qua đây xem vị thư sinh này là ai?" Tố Vương nói.

Ải Ma Ma cố gắng ngồi dậy, bò ra cửa sổ. Tiểu Cẩu dính theo không buông, vừa chịch vừa đi theo Ải Ma Ma, cặc không ngừng ra vào.

"Là Tiết thư sinh. Một công tử có ăn học khá nổi tiếng trong Bái Lậu thành." Ải Ma Ma lên tiếng, giọng nói bình thường chẳng có vẻ gì là đang bị chịch cả.

"Ồ, gã có nương tử, nữ nhi, mẫu thân hay tỷ muội nào không?" Tố Vương nói.

Ải Ma Ma đảo mắt, trầm ngâm suy nghĩ vài giây rồi nói: "Hình như chỉ có một vị muội muội thì phải."

Tố Vương phát ra tiếng cười khẽ. Vũ Kim bên dưới đang ngậm lấy cặc hắn, nghe thấy thì cả cơ thể run lên, con ngươi chuyển lên nhìn. "Nghĩa tử lại vừa mới nghĩ ra chuyện gì xấu xa..."