Chương 29: Hương từ bỏ lòng tự trọng

Đêm hôm khuya khoắt, trời còn xuân sắp sang hè nên cũng không tính là lạnh, tuy nhiên nếu bạn bị lột hết quần áo và bị xích ngoài đường, bạn chắc chắn sẽ lạnh. Huyết Ngọc Hương bị cái lạnh làm bừng tỉnh. Nàng tỉnh dậy với mùi khai nồng nặc quanh thân. Rác rưởi bị ném lên nàng đã bị ai đó dọn. Hiện tại chỉ có thân thể nàng cùng chiếc áo khoác trơ trọi nằm bệt trên mặt đường.

Huyết Ngọc Hương chậm rãi ngồi lên, nàng dường như lấy lại được quyền điều khiển cơ thể, không còn phải bò bằng bốn chân nữa. Nàng dựa vào thềm nhà sau lưng, ngồi như một con người bình thường. Chỉ vài tiếng bị đối xử như súc vật thôi mà Huyết Ngọc Hương cảm thấy đã lâu lắm rồi, cảm giác ngồi lên như người vừa thân quen vừa xa lạ.

Huyết Ngọc Hương ôm lấy gối, khẽ khóc trong đêm. Nàng đã khóc rất nhiều, hiện tại nàng vẫn còn nước mắt mà tiếp tục khóc. Cổ họng khô khan như sa mạc, nếu hiện tại có chút nước uống thì hay biết mấy. Cơ thể nàng nhức nhối, dù dân chúng chỉ ném những hòn đá nhỏ nhưng thân nữ nhi như nàng đâu chịu nổi, những vết bầm tím xuất hiện khắp người. Mái tóc nàng vẫn còn dính cà chua, trong màn đêm không thể thấy màu đỏ, sờ lên thì thấy dính dính.

Huyết Ngọc Hương cảm thấy kinh tởm vì bản thân, chỉ mới đó thôi nàng vẫn còn là Huyết Ngọc Nữ nổi tiếng của Tứ Vận Lâu. Vẫn sống trong nhung lụa và được người đời nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ và khao khát. Vậy mà mọi thứ thay đổi chỉ trong chưa đầy một ngày. Bây giờ bản thân bị vấy bẩn bởi rác và nước tiểu, bốc một mùi thối không chịu được. Cơ thể ngọc ngà mà nàng gìn giữ hơn hai mươi năm đều bị dân chúng chú mục. Tất cả cũng chỉ vì một người.

"Nguyễn đại nhân... Ta nghe bọn họ gọi hắn là Vương." Hình ảnh của Tố Vươmg lấp loé trong kí ức. "Hắn là ai? Tại sao mọi người lại nghe lời hắn răm rắp? Ngay cả ta cũng bị điều khiển?"

Khái niệm tiên nhân không có gì xa lạ với người dân Cửu Long. Lịch sử hình thành cũng như phát triển của quốc gia đều gắn liền với tiên. Thậm chí trong dân gian còn nghe đồn đến những tiên sơn môn hộ, nơi người thường có thể bái nhập vào, đạt được một cơ hội bước lên trường sinh đạo. Huyết Ngọc Hương trước đó hù Tố Vương về một vị tiên nhân sau màn không phải tất cả đều là nói dối. Vị quan lại phía sau Tứ Vận Lâu từng đến đây, lão ta từng ngắm nàng múa và trò chuyện với nàng một hồi. Từ miệng lão Hương biết được lão có quen một vị tiên nhân. Nhưng mối quan hệ cũng chỉ dừng lại ở đó.

"Hắn là tiên nhân sao?" Ngọc Hương lẩm bẩm. Nàng dĩ nhiên đang nói về Tố Vương. "Tiên nhân sở hữu pháp thuật mầu nhiệm. Vốn nên tung tăng trên trời. Sao lại đoạ lạc chốn trần gian và gây nên bao tội nghiệp? Hắn... giống với yêu ma hơn là thần tiên."

Bụng Huyết Ngọc Hương kêu lên. Nàng đã không ăn gì từ chiều. Màn tra tấn thân thể cùng tâm thần lấy hết năng lượng còn sót lại của nàng. Ngọc Hương vẫn còn cảm thấy đau nhức ở mông, khi nàng thử sờ qua thì cảm thấy được sự sần sùi. Ả tiện nhân dâm đãng chỉ đánh nàng hai nhát nhưng cả hai nhát đều cứa rách da. Vài tiếng trôi qua thì chúng đã khô lại, không còn đáng ngại.

Nhìn sơ qua thì Huyết Ngọc Hương không có vấn đề gì lớn. Nhưng nàng biết bản thân sẽ không trụ được lâu. Xích nàng ở bên ngoài phơi nắng phơi sương dễ nhiễm bệnh còn chưa nói. Bỏ đói nàng cũng chưa tính là gì. Ngày mai dân chúng lại xuất hành, bọn họ sẽ lại tiếp tục nhục mạ và ném đồ lên người nàng. Nàng thật sự không biết bản thân có thể chịu đựng được những ánh mắt ấy nữa không.

Lộc cộc. Lộc cộc. Tiếng gậy gỗ gõ lên đường vang vọng trong đêm. Huyết Ngọc Hương nhìn qua, một lão ăn mày lưng gù, đầu trọc hết cả. Nhưng lông mày và râu thì dài cực, che hết cả khuôn mặt. Lão gầy như que củi, tay chống một que củi mà đi tới.

Huyết Ngọc Hương nhìn lão. Lão ăn mày dường như không nhìn thấy nàng, đôi mắt cứ nhìn thẳng. Song khi lão đi ngang cơ thể của Hương thì lão dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn nàng. Trong tay lão có một bình hồ lô nhỏ, không biết chứa gì bên trong.

Lão ăn mày không lên tiếng, đặt bình hồ lô xuống trước mặt Huyết Ngọc Hương và đứng bất động.

Huyết Ngọc Hương kinh nghi, không hiểu lão muốn làm gì. Nàng không nhìn được sự khinh bỉ hay thèm thuồng từ lão. Dù nàng đang khoả thân chỉ có một chiếc áo khoác che lấy, trên cổ thì có vòng sắt.

"Lão có phải là người không?" Huyết Ngọc Hương thì thầm.

Lão ăn mày không trả lời. Biểu hiện quỷ dị khiến nàng nổi hết da gà. Song nàng lại không quá sợ hãi. Ma thì chắc không phải, chỉ là hành động quá kì lạ.

Huyết Ngọc Hương lúng túng cầm chiếc hồ lô lên, bên trong chứa đầy nước. Nàng mở nắp hồ lô ra, không hề có một mùi gì kì lạ, là nước bình thường. Huyết Ngọc Hương nốc hết cả bình vào miệng. Nàng uống ừng ực như con rồng lâu ngày xa nước. Nước mát bôi trơn cổ họng của Ngọc Hương, làm dịu đi những nỗi đau của nàng. Chẳng mấy chốc, bình hô lô bị uống cạn. Huyết Ngọc Hương uống xong thì có hơi xấu hổ, đặt bình xuống chỗ cũ.

"Đa tạ lão. Ta lỡ uống hết của lão rồi. Mong lão tha thứ." Nhìn dáng vẻ khất cái của lão già, Huyết Ngọc Hương nhận định lão cũng chẳng dễ dàng gì lấy được bình nước này nên lòng rất ngại.

Lão già vẫn không lên tiếng, cầm bình hồ lô lên và tiếp tục đi. Lão đến với tiếng gõ, biến mất cùng tiếng gõ, bóng hình phai mờ trong đêm. Sự việc diễn ra quá kì lạ khiến Ngọc Hương nghi ngờ bản thân đang mơ. Nhưng nếu là mơ thì nàng đã không cảm thấy đau nhức cả người. Huyết Ngọc Hương co cụm lại thật nhỏ, phủ áo khoác lên khắp người và cố gắng ngủ. Bình thường nàng chắc chắn sẽ không ngủ được trong điều kiện nay nhưng khi cả cơ thể rã rời, nằm gai nếm mật đều có thể thiếp đi.

Gà gáy ò ó o. Chiếc áo khoác bị giật lấy. Huyết Ngọc Hương bừng tỉnh, gió sớm lùa lạnh lẽo khiến nàng run rẩy.

"Chó cái thì không nên che lấy cơ thể." Ải Ma Ma nói, khuôn mặt lạnh lùng. Bà ta cầm chiếc áo khoác của thư sinh đi mất.

Huyết Ngọc Hương dùng tay che lấy bộ vị nhạy cảm của bản thân, cơ thể dí sát vào thềm đá. Tóc nàng rũ rượi, tâm nàng buồn phiền. Nàng sẽ phải chịu đựng thêm bao lâu đây? Chắc là cho tới khi chết.

Trời dù sớm nhưng dân chúng đã tỉnh dậy. Người người bày hàng dựng sạp, chuẩn bị buôn bán trên con phố nhộn nhịp nhất thành Bái Lậu. Bọn họ đều như có như không liếc qua Huyết Ngọc Hương nhưng không ai tới gần hay mở miệng nói chuyện với nàng. Thật sự xem nàng như một con chó bên đường. Huyết Ngọc Hương xoay lưng về phía đường, không dám đối mặt với những ánh mặt ấy.

Một ngày tiếp tục chậm rãi trôi đi. Người qua người lại nhộn nhịp trên đường. Tứ Vận Lâu trở thành một điểm thăm quan, cứ cách một lúc sẽ có một nhóm người dừng lại trước cổng mà chỉ trỏ, chửi bới và gửi tặng Huyết Ngọc Hương vài cành cây, rau xanh hoặc giẻ lau nhà. Nàng mặc kệ tất cả, mắt nhắm chặt, tay bịt tai, lưng quay về phía họ. Hai vệ sỹ trước cửa chứng kiến tất cả thì cũng có chút thương cảm với nàng. Nhưng đây cũng không phải là chuyện của bọn họ nên đành dửng dưng. Bọn họ chỉ có thể ngăn cản đám dân chúng ném đồ hoặc giải tán bớt đi.

Đến buổi trưa, bụng Huyết Ngọc Hương lần nữa rộn ràng. Nàng quá đói, thật sự rất đói. Nàng cũng khát nước nữa. Ải Ma Ma đúng lúc đi ra, đặt một bát cơm thơm ngon và một tách nước trên thềm đá.

"Điều kiện như cũ." Ải Ma Ma lạnh lùng nói rồi bước vào trong. Bà ta để thức ăn vừa đúng ngoài tầm của xích sắt. Nếu Hương muốn ăn thì nàng phải gọi bà ta. Mà bà ta chỉ giúp nàng nếu nàng chịu thoả hiệp.

"Ta sẽ không bao giờ làm con điếm của hắn." Huyết Ngọc Hương không nói nên lời, chỉ gào thét trong lòng. Bát cơm trông như vàng bạc châu báu trong mắt nàng, nhưng nàng thà chết chứ không thoả hiệp.

Tố Vương vẫn ở trên lầu bốn. Vũ Kim dựa vào hắn, bàn tay vuốt ve lồng ngực của hắn.

"Nghĩa tử nghĩ nàng sẽ đầu hàng không?" Vũ Kim nói.

Tố Vương mỉm cười nhìn nàng, tay vuốt ve khuôn mặt của Vũ Kim rồi đưa miệng tới đá lưỡi. Lưỡi Vũ Kim dài cực, uốn éo y hệt một con rắn. Lần nào hôn cũng đã. Hai người trao nhau nụ hôn kích dục, tham lam hút lấy nước miếng của nhau. Vũ Kim phát ra từng đợt tiếng rên rỉ êm ái, tay mò vào quần Tố Vương mà sờ soạn cặc của hắn. Vấn Phong ngồi chung bàn với bọn họ, khuôn mặt như thường nhìn nghĩa huynh và mẫu thân tình tứ.

Tố Vương hôn đã đời xong thì rút lui. Để lại Vũ Kim với khuôn mặt đầy mê mang.

"Nghĩa tử làm ta sướng quá. Sướng hơn Vấn Phong nhiều." Vũ Kim nói, dù có mặt con trai nàng bên cạnh, nàng cũng không kiêng nể.

Vấn Phong gật gù: "Nhi tử còn cần phải học tập nghĩa huynh nhiều."

Tố Vương bây giờ mới quay lại chủ đề, nhìn xuống Huyết Ngọc Hương bên dưới. "Nàng sẽ đầu hàng nhanh thôi."

Đùa giỡn với lòng người là ngành nghề chuyên nghiệp của hắn. Một thiếu nữ trẻ không hiểu sự đời làm sao làm khó đươc hắn. Hắn chỉ là đang tận hưởng một chút, huấn luyện chậm rãi một chút. Dâm hoá một người có rất nhiều cách. Có cách bắt ép như với Vũ Kim. Có cách lừa đảo như với Nam Sơn. Còn bây giờ, đối với Huyết Ngọc Hương, hắn muốn bẻ gãy nàng một cách từ từ. Nếu tính tình của nàng không có quật cường như vậy, Tố Vương có lẽ đã dùng một cách khác nhanh hơn. Nhưng chính vì nàng mạnh mẽ, chậm rãi mài nàng mới càng thêm kích thích.

"Lão Nhị! Ngươi đi tìm lão thợ rèn, nhờ hắn làm cho ta vài món đồ." Tố Vương nói.

Lão Nhị đang trầm mê trong sắc đẹp, một người mà ôm cả bốn nữ nhân. Hắn chưa bao giờ được chơi kỹ nữ miễn phí như thế này, có cơ hội thì phải chơi cho lại vốn.

"Lão Vương muốn rèn thứ gì?" Lão Nhị ngẩng đầu lên khỏi một cặp ngực mà nói, hông vẫn chuyển động mà không ngừng đâm lồn của một kỹ nữ.

Trưa qua, chiều đến, tối đi, khuya tại. Huyết Ngọc Hương bị xích bên cửa lại thêm bốc mùi. Tối nay lại có mấy tên say rượu đái lên người nàng. Nàng không được ăn, không được uống. Chỉ chưa đầy hai ngày mà khuôn mặt trắng bệch, gò má hóp sâu. Cứ đà này, nàng có lẽ trụ không quá ngày mai.

Đêm đó, tiếng gậy gỗ gõ lên gạch lại vang lên. Huyết Ngọc Hương không hề ngủ suốt đêm. Hôm qua có áo khoác của thư sinh, nàng còn tránh được gió, có thể thiếp đi. Hôm nay cơ thể loã lồ khiến thứ gì che đậy, gió đêm quá lạnh ngủ không nổi.

Cuối đường, lại là lão ăn mày bước tới. Lão tiếp cận Huyết Ngọc Hương, đặt bình hồ lô xuống trước mặt nàng. Chỉ là hôm nay lão không đứng yên đó nhìn nàng nữa mà phủi mông ngồi xuống bên cạnh.

Lão kiên nhẫn chờ đợi Huyết Ngọc Hương uống nước. Nàng gần như đã bước một nửa vào quỷ môn quan, nhờ bình nước mà hồi sinh lại chút ít. Khuôn mặt có chút sức sống.

"Đa tạ." Huyết Ngọc Hương kính trọng dùng hai tay trả bình hồ lô cho lão ăn mày. Lão ăn mày thì rất tùy ý chỉ trên đất, ý bảo nàng đặt xuống.

Lão ăn mày đêm qua không nói một câu, hôm nay lại lên tiếng. Giọng khàn đặc và khó nghe như tiếng kim loại ma sát vào nhau. "Ngươi làm gì mà lại bị xích ở đây?"

Huyết Ngọc Hương thấy lão lên tiếng, đầu tiên là bất ngờ, sau đó là hạnh phúc. Rốt cuộc có một người không đối xử nàng như một con súc vật.

"Ta..." Giọng nàng nhỏ xíu vô lực, cố gắng lắm mới thành âm. "Ta đắc tội sai người."

Huyết Ngọc Hương biết lão ăn mày là người tốt. Nàng không muốn nói mọi chuyện cho lão, sợ lão bị Tố Vương giết người diệt khẩu.

"Ngươi đắc tội gì?" Lão bình thản nói, mắt nhìn thẳng ra đường mà không nhìn Hương.

"Ta không cho hắn điều hắn muốn."

"Tại sao ngươi không cho hắn đi?"

"Lòng tự trọng của ta không cho phép."

Lão ăn mày nghe câu trả lời của Huyết Ngọc Hương thì cười khằng khặc như điên, tay vỗ lên đùi sần sùi bốp bốp liên tục.

"Tại sao lão cười?" Huyết Ngọc Hương khó hiểu nhìn lão ăn mày.

Lão ăn mày lắc đầu, tay chộp lấy bình hồ lô rồi đứng lên.

"Lòng tự trọng ăn không được, uống không được. Ta cả đời làm ăn mày nên hiểu rõ, thiên địa này bất công, nhân tính này bất nghĩa. Chỉ có sinh tồn mới là chân lý. Chỉ có sinh tồn mới là mục đích cuối cùng. Lão già này từ lâu đã bỏ đi lòng tự trọng. Chính vì thế lão ta mới sống được đến tận bây giờ."

Lão ăn mày bắt đầu cất bước. "Lựa chọn bây giờ của ngươi không phải là lòng tự trọng và cái chết. Mà là một cái chết mà ngươi chưa biết được và một cái chết bên thềm đường trong khi bị xích như một con vật."

Nói hết câu thì thân hình lão đã biến mất. Để lại Huyết Ngọc Hương ngẩn người nhìn trăng, ánh mắt chiếu xạ ánh sáng long lăng trong màn đêm.

Không biết bao lâu trôi qua. Có lẽ chỉ là vài giây, hoặc là vài phút, Huyết Ngọc Hương hoàn hồn. Nàng nhìn lại bản thân, bẩn thỉu và hôi thối. Cơ thể loã lồ bị xích lại, hai ngày trôi qua bị người dưng phỉ nhổ.

"Lòng tự trọng cái khỉ gì chứ? Ta đã chẳng còn lại một chút tự tôn từ lâu."

Huyết Ngọc Hương phát hiện lão ăn mày để lại cây gậy gỗ của lão cho nàng. Nàng cầm nó lên. Cây gậy thật sự chỉ là một cành cây khô không hơn không kém, chẳng có gì đặc biệt. Cành cây không thẳng một đường, xiên xiên vẹo vẹo, trên thân có những cành cụt nhỏ hơn nhô ra tứ phía, nhìn giống như gai.

Cây gậy gỗ xấu xí này chính là hi vọng sống cuối cùng của Huyết Ngọc Hương.

"Chỉ có sinh tồn mới là chân lý." Nàng lẩm bẩm.

Huyết Ngọc Hương cầm cây gậy để mà vươn tới đập lên cửa chính của Tứ Vận Lâu. Nàng đập một hồi thì Ải Ma Ma bước ra, khuôn mặt rất khó chịu vì bị gọi tỉnh.

"Nghĩ kĩ rồi?" Ải Ma Ma nói.

Huyết Ngọc Hương gật đầu: "Từ nay ta sẽ nghe lời."