Chương 30: 350 năm nội lực

Tố Vương quan sát hết tất cả từ phía trên. Hắn mỉm cười thoả mãn, mọi việc lại diễn ra theo kế hoạch. Trong tay hắn là một bình hồ lô quen thuộc. Tố Vương ném nó vào trong Không Minh Thuật, sau đó triệu hồi Sắc Đạo Thư ra kiểm kê thu nhập.

Hai ngày để cho các huynh đệ vui đùa cùng đám kỹ nữ, dục tính của hắn tăng nhiều cực kỳ.

Ban đầu hắn có tầm hai mươi hai ngàn dục tính, sau khi khống chế suy nghĩ cả Tứ Vận Lâu thì rớt xuống hai mươi mốt. Hắn dùng thêm một ngàn mở không gian Không Minh Thuật, lần nữa rớt xuống, còn hai mươi ngàn. Đây chỉ là chi tiêu râu ria, không tốn nhiều. Ngày đầu tiên bọn sơn tặc mới gặp gái, máu dâm sung cực kì, mười mấy người quần nhau với mấy chục kỹ nữ, vậy mà kiếm gần hai mươi ngàn dục tính. Trong đó một mình Vũ Kim đã làm ra năm ngàn. Quả thật làm tình tập thể mới là chính đạo.

Sang ngày thứ hai thì bọn sơn tặc chậm lại, có lẽ là vì ngày thứ nhất tiêu hao qua, dục tính sinh ra chỉ còn một nửa, tầm mười ngàn. Dù kém hơn ngày đầu tiên, số lượng này vẫn còn nhiều lắm. Trừ đi thêm vài lần Tố Vương dùng Huyễn Thân Thuật và Dịch Thân Thuật, mất tầm ba ngàn dục tính. Hiện tại dục tính dừng ở: 46 589.

Gần năm mươi ngàn dục tính, con số to lớn trước giờ không hề đạt đến. Tố Vương cũng nhờ đó mở ra thêm ba Sắc Thuật, lần lượt ở mốc hai mươi sáu, ba mươi hai và bốn mươi ngàn.

Sắc Đạo Thiên Thời Thuật: Tiêu hao dục tính để ghi lại một khoảnh khắc ở hiện tại. Bất cứ lúc nào đều có thể tiêu hao dục tính để quay lại thời điểm đó.

Sắc Giả Tịnh Nhãn Thuật: Tiêu hao dục tính để nhìn xuyên bất kì loại thuật che mắt.

Sắc Giả Ẩn Thân Thuật: Tiêu hao dục tính để xoá đi hình ảnh của bản thân.

Thiên Thời Thuật là cái cỗ máy thời gian mini, có thể dùng để quay lại quá khứ bất kì lúc nào. Có nó, Tố Vương càng có thể làm việc không kiêng nể. Có bất trắc? Tua thời gian. Tịnh Nhãn Thuật là thuật phá chướng nhãn pháp, không có gì đặc biệt. Ẩn Thân Thuật càng tỏ ra tầm thường. Nhưng dù không có gì ấn tượng, hai thuật này càng làm phong phú kho Sắc Thuật có sẵn của hắn, càng nhiều thuật thì càng nhiều lựa chọn. Pha trò càng có nhiều cách.

Hiện tại thì hắn đã có mười ba thuật: Sắc Nô Dung Phàm Thuật, Sắc Tâm Tiểu Thuật, Sắc Đạo Thể Thuật, Sắc Giả Huyễn Thân Thuật, Sắc Pháp Tiểu Chuyển Di Thuật, Sắc Khu Trấn Phàm Thạch Cấu Tạo Thuật, Sắc Pháp Rèn Luyện Thuật, Sắc Đạo Công, Sắc Giả Không Minh Thuật, Sắc Giả Dịch Thân Thuật, Sắc Đạo Thiên Thời Thuật, Sắc Giả Tịnh Nhãn Thuật và Sắc Giả Ẩn Thân Thuật.

Chỉ đáng tiếc một điều, cả hai ngày nay vậy mà không có kỹ nữ nào còn trinh tiết. Đáng lẽ ra ở thế giới cổ trang, người người phải kín kẽ giữ mình mới phải, sao ai cũng bị đâm hết. Tố Vương vì thế cũng không lấy được thêm cái Nguyên Âm nào mà nâng cấp Sắc Thuật có sẵn.

Dục tính dư dả, Tố Vương cũng không có ý định tích thêm. Hắn nổ bay mười ngàn dục tính, bơm vào Rèn Luyện Thuật, tăng tiến độ rèn luyện của Tiểu Vô Tướng Công. Dục khí vốn dừng lại ở mức 130.000, một phát bắn lên 10.000.130.000.

Tố Vương cảm nhận thấy sự biến hoá của cơ thể xong thì cũng méo hết cả mặt. Dục khí lưa thưa vậy mà bây giờ chiếm gần một nửa các mạch máu. Con đường luyện hoá 100.000 km mạch máu, hiện tại đã đi được 50.000,065 km. Một phát bay xa nửa đoạn đường. Dục khí tăng lên mười tỷ.

Cơ thể bên ngoài dù không có gì thay đổi nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh tiềm ẩn không gì sánh được. Luyện hết Tiểu Vô Tướng Công sẽ sở hữu ba trăm năm mươi năm nội lực. Tố Vương hiện tại đi qua một nửa, sở hữu tầm một trăm bảy mươi lăm năm nội lực. Hắn hiện tại thật hiếu kỳ, nếu bản thân vỗ Tiểu Cẩu một chưởng thì hắn còn sống không. Một bên gần hai trăm năm nội lực, một bên mới chỉ mấy chục năm. Không cần tả cũng tưởng tượng được kết quả.

"Còn dư tiền, đi cho tới đích luôn vậy."

Tố Vương không thương tiếc, ném thêm mười ngàn dục tính. Luyện Tiểu Vô Tướng Công tới đại thành luôn. Nội lực cơ thể tăng trưởng đến một mức mà chưa từng người nào luyện đến. Chẳng có ai sống lâu đến bốn trăm năm để mà luyện ra ba trăm năm mươi năm nội lực, cho dù có, bọn họ cũng là đi tu tiên, chẳng ai đi luyện võ.

Dục khí trong cơ thể bình ổn dừng lại ở con số 20 tỷ. Hơn mấy chục triệu mạch máu, bao gồm cả động mạch, tĩnh mạch và mao mạch đều đầy ắp nội lực di chuyển.

Tố Vương không sử dụng võ pháp gì đặc biệt, chĩa ngón tay xuống đường mà phóng nội lực. Ầm một tiếng thật to. Một cái hố sâu mấy mét bị đục ra.

Huyết Ngọc Hương vừa mới được người đưa vào lầu, đang yên lặng hưởng thụ nước tắm ấm áp cũng giật hết cả mình.

Bọn Vinh Dã, lão Nhị và tiểu Cẩu cũng lao nhao chạy ra xem chuyện gì. Khi cái hố đập vào mắt họ thì cả đám hít sâu một hơi, toàn thân rét lạnh. Đây rốt cuộc là dấu vết do loại quái vật gì làm ra?

"Ta lỡ tay. Các ngươi quay lại ngủ đi. Không có chuyện gì." Tố Vương nói vọng xuống từ lầu bốn.

Cả đám sơn tặc nhả rãnh, vị tiên nhân này cũng biết chơi thật. Đêm hôm không ngủ mà đục một cái lỗ ngoài đường chơi. Lão Nhị dùng ánh mắt sùng bái mà giơ ngón tay cái về phía Tố Vương. Tiểu Cẩu thì tự hỏi nếu luyện Tiểu Vô Tướng Công đến đại thành có thể làm được như Tố Vương không. Vinh Dã thì mặt nghiêm túc, trán chảy mồ hôi ròng ròng. Vị tiên nhân này thường ngày không xuất thủ, xuất thủ một cái cả người ta lạnh toát. Chẳng lẽ ngài ấy có gì không vui?

Tố Vương giải tán đám người, lười giải thích thêm.

Uy lực của nội lực quả thật làm hắn vui vẻ. Không những thế, ngũ giác của hắn trở nên cực kỳ tinh tế. Tai nghe được âm thanh khắp toà thành, mắt nhìn thấy hạt bụi li ti trôi nổi trong không khí. Hắn nhấc ly trà lên nếm. Đậm đà, thơm ngon. Tính chất không hề thay đổi nhưng cảm nhận đã hoàn toàn khác. Hắn có thể phân rõ vị của từng loại hỗn hợp bên trong, mùi vị giao thoa rất đặc biệt. Ban nãy Tố Vương không hề cảm giác được, hoàn toàn ngu ngơ.

Hiện tại vẫn còn dư hai mươi sáu ngàn dục tính, hắn tự hỏi nên làm gì tiếp.

"An toàn làm đầu. Vẫn nên lựa chọn Thiên Thời Thuật đi." Cái phiền não của việc có quá nhiều thuật là không biết nên xài cái thuật nào trước.

Tố Vương sử dụng Thiên Thời Thuật, ghi lại khoảnh khắc hiện tại. Sắc Đạo Thư báo giá mười ngàn dục tính. Hắn thấy khá hợp tình hợp lý, xuất ra dục tính và sử dụng Thiên Thời Thuật.

Tố Vương thử nghiệm luôn việc quay lại quá khứ. Có vẻ thời gian trôi qua càng nhiều thì lượng dục tính cần có để quay lại càng cao. Cứ theo hướng này suy nghĩ thì cách sử dụng Thiên Thời Thuật tốt nhất là cứ cách một khoảng thời gian mà ghi lại khoảnh khắc mới. Lỡ như để nó trôi qua lâu quá, lời chẳng bù lỗ.

Một đêm cứ như vậy trôi qua. Sáng sớm ngày hôm sau, trên tầng bốn chỉ còn có Tố Vương, lão Nhị và Vũ Kim. Đám sơn tặc còn lại đều đã bị Tố Vương sai đi làm việc vặt. Hắn có rất nhiều kế hoạch, để hoàn thành tất cả thì có rất nhiều công việc.

Trong ba người Vinh Dã, lão Nhị và Tiểu Cẩu, lão Nhị là người có sức chiến đấu thấp nhất, cơ thể thấp lùn nhất. Nhưng hắn chịch lại khoẻ cực kì, ăn đứt cả Vinh Dã. Mặc dù cặc hắn không dài bằng lão Đường. Hai ngày vừa qua chỉ cần rảnh là hắn đè gái ra chịch.

Sáng sớm hôm nay, Vấn Phong rời đi, để Vũ Kim bơ vơ nên lão Nhị liền thừa cơ. Trong lúc Tố Vương và Vũ Kim uống trà thì lão Nhị lao lên lột hết quần áo Vũ Kim ra và đem nàng đặt lên người mà nhấp. Vũ Kim chẳng có chống cự gì, nàng còn đang chán vì Tố Vương không chịch nàng nên phối hợp cực kì. Hai cặp vú to tròn nảy lên nảy xuống, lồn dâm lắm lông ướt đẫm vì chảy nước.

Tố Vương điềm đạm uống trà, bên tai nghe thấy tiếng thở dốc và rên rỉ không hề che giấu của Vũ Kim.

"Ta hỏi chứ, Lâm bá mẫu. Ngươi cứ để các huynh đệ xuất tinh vào lồn như thế, lỡ có bầu thì sao?" Lão Nhị trêu chọc.

"Có bầu thì đẻ chứ sao." Vũ Kim ủy mị nói, tay sờ lấy âm hộ mình mà chà xát.

"Nó là con của ai ngươi cũng không quan tâm?" Lão Nhị nhéo lấy đầu ti dâm đãng của Vũ Kim.

"Ưm! Ứ ừ. Ta không quan tâm. Ta đã làm đĩ cho các huynh đệ sơn tặc rồi. Đẻ con tất nhiên cũng là đẻ đều cho các huynh đệ." Vũ Kim cắn môi nói.

"Vậy nó phải gọi ai là phụ thân đây?" Lão Nhị nói, đưa lưỡi vào lỗ tai Vũ Kim.

Vũ Kim tê dại, nhắm tịt mắt, miệng thở hổn hển. "Nó gọi tất cả các huynh đệ đều bằng phụ thân, thế nào?"

Lão Nhị cười khằng khặc. "Con đĩ đây là muốn làm vợ của thiên hạ hả? Vậy ta hỏi, nếu ngươi đẻ con gái thì sao, con trai thì sao?"

Vũ Kim đứng lên, rút lồn khỏi cặc lão Nhị để mà đổi thế. Nàng ban đầu đưa lưng về phía hắn, bị hắn chịch từ sau, bây giờ hai người đối mặt nhau, ôm chặt thắm thiết như tình nhân. Vũ Kim thè chiếc lưỡi rắn ra và chui vào khoang miệng lão Nhị. Hai người hôn nhau nồng nhiệt, mông vừa nhấp, cơ thể cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ làn da hai bên, lưỡi thì loạn chiến.

Chẳng mấy chốc, lão Nhị không kiềm được nữa, con cặc co giật mà bắn tinh xối xả vào lồn Vũ Kim. Hắn thở một hơi dài thoả mãn: "Làm tình với ai cũng không sướng bằng với Lâm bá mẫu. Lâm bá mẫu đúng là một con thú hút tinh."

Vũ Kim liếm môi, tay vẽ vời lên ngực lão Nhị. "Đã xuất vào lồn người ta bao nhiêu lần, vậy mà còn Lâm bá mẫu, Lâm bá mẫu."

Vũ Kim rời con cặc lão Nhị, ngồi xổm xuống và bắt đầu mút lấy dương vật còn đang trong trạng thái nhạy, lưỡi liếm láp hết tất cả dâm thủy và tinh trùng dính phía trên. Làm sạch nó thật kĩ.

"Còn về câu hỏi ban nãy. Nếu sinh con trai thì muội lại có thêm một tình nhân. Nếu sinh con gái thì..." Khoé mắt Vũ Kim cong lên, môi cười tinh nghịch. "Cho nó làm đĩ thôi."

Lão Nhị nhận được câu trả lời không ngoài dự đoán, mở miệng cười ha hả.

Lúc này, Huyết Ngọc Hương đi vào. Nàng lập tức nhìn thấy Vũ Kim khoả thân đang chổng mông bú lấy lão Nhị. Lòng nàng chập chờn nhưng khuôn mặt cố giữ bình tĩnh mà mang một nụ cười như ẩn như hiện. Huyết Ngọc Hương mặc một bộ y phục vũ nữ của Tứ Vận Lâu, không quá lộ liễu, dụ tình vừa phải. Váy ngắn trên đùi để lộ cặp giò săn chắc. Áo sát hở bụng, cổ ngực cắt sâu, để lộ một phần ba hai cặp vú. Đầu ti đặc biệt của nàng nhô lên qua lớp vải, rất dễ dàng nhận thấy.

Huyết Ngọc Hương quỳ trước Tố Vương, cúi đầu lễ phép nói: "Nguyễn đại nhân... Ngài có cần đến ta?"

Tố Vương quan sát Huyết Ngọc Hương. Lòng tự trọng ném đi nhưng sự quật cường còn đó, chỉ là hiện tại nàng ẩn giấu tốt hơn nhiều, kiên định và nhẫn nhục nhiều hơn xưa. Hắn ném xuống trước mặt nàng hai chiếc khuyên tai màu bạc. Khuyên này hơi lớn, chỉ có một hình tròn bình dị kích cỡ tầm ngón tay cái, chỗ xỏ to hơn một chút so với loại mà Huyết Ngọc Hương hay dùng. Nhưng nếu điều chỉnh một chút hẳn là có thể dễ dàng đeo vào.

Huyết Ngọc Hương mâu thuẫn nhặt lên khuyên tai. Nàng cứ tưởng Tố Vương sẽ ra mệnh lệnh khó khăn gì. "Nguyễn đại nhân đợi một lát. Ta sẽ đeo khuyên tai vào ngay."

Tố Vương giơ tay ngăn lại nàng: "Cái thứ nhất, bỏ cái đại nhân, đại nhiếc gì đi. Từ nay cứ gọi ta là Vương."

Huyết Ngọc Hương cúi đầu nói: "Vâng, tiểu nữ đã biết."

"Cái thứ hai, chúng không phải là khuyên tai. Mà là khuyên ngực."