Chương 32: Đánh cược y phục của nương tử

Mặc dù khuyên ngực không ảnh hưởng lớn đến cơ thể nhưng Huyết Ngọc Hương cứ cảm thấy là lạ. Cảm giác kim loại xuyên qua nhũ hoa nói khó chịu thì không khó chịu, nói thoải mái cũng không thoải mái. Nó cứ nhột nhột khiến đầu ti nàng cứng ngắc không thể mềm xuống. Ngọc Hương xấu hổ cực kì, cho tới hiện tại nàng vẫn không thể tin bản thân lại để người khác đeo món đồ ấy lên đầu ti. Nó trông thật thiếu phép tắc và dâm đãng. Ý nghĩ nàng đang đeo khuyên ngực thôi làm tim nàng nhảy tưng bừng, khuôn mặt đỏ hoài không tan.

Vòng khuyên không nhỏ, vì chúng làm dựa theo kích thước nhũ hoa Ngọc Hương. Nàng thầm nguyền rủa Tố Vương trong lòng, tên này chưa từng chạm vào nàng nhưng lại chọn một cái khuyên ngực rất cân đối, cứ như thể hắn biết cơ thể nàng từ trên xuống dưới.

Tố Vương quả thật nắm được đại khái kích cỡ của Ngọc Hương. Ngoài cái trí nhớ siêu quần ra thì mắt nhìn của hắn cũng không tệ. Nhũ hoa của Ngọc Hương cỡ ba centimet, phải rộng gấp đôi người thường. Vũ Kim đẻ con rồi và còn lớn tuổi hơn mà nhũ hoa cũng chỉ tầm 1,5 centimet. Hắn thiết kế cho Ngọc Hương cái khuyên ngực dựa theo đó.

Khi Ngọc Hương mặc quần áo, vòng khuyên rung rinh trên bầu ngực nhọn, khiến nàng ngại chết luôn. Nàng có thể cảm nhận rõ Tố Vương và Vấn Phong nhìn ti nàng chằm chằm. Mặc quần áo xong cũng chẳng đỡ hơn. Vì Tố Vương cấm nữ nhân trong lầu mặc đồ lót, đầu ti cứng cáp kèm theo chiếc khuyên của Ngọc Hương lộ rõ ra ngoài vải. Người khác mà nhìn vào nếu không nghĩ nàng lăng loàng thì cũng nghĩ là con đĩ.

Trừ những chuyện đó ra thì khuyên ngực của nàng không có nhiều bất tiện. Vài ngày đầu tiên đôi lúc sẽ cảm thấy hơi rát. Nhưng Ngọc Hương nghe kĩ lời căn dặn của Tố Vương mà vệ sinh sạch sẽ. Sau đó thì hoàn toàn không còn cảm giác gì ngoài kích thích.

Ngày hôm sau, một vị công tử mặc quần áo đắt tiền tiến vào Tứ Vận Lâu. Kề bên hắn là một vị cô nương khá được, thua Vũ Kim và Huyết Ngọc Hương, đồng cấp với Nam Sơn tại sáu điểm.

Vị công tử này chính là Ngô Bá Thành mà Tố Vương đợi đã lâu. Bên cạnh Ngô Bá Thành chính là nàng dâu sắp cưới của hắn, Hà Hoài Hân. Hai người họ đã đính hôn, chỉ là còn chưa chính thức làm lễ bái đường. Hai bên sui gia cũng là phù hợp, Ngô gia buôn bán giàu có, Hà gia thì là võ gia có tiếng. Mối quan hệ hợp tác giữa hai nhà đã có từ lâu, Hà gia là nguồn cung chủ yếu cho Ngô gia, da thú, dược thảo quý hiếm đều là nhờ võ giả Hà gia thu thập.

Khi hai người đến nơi thì Ải Ma Ma ra tiếp đón. Tố Vương thì ngồi trong một căn phòng trên lầu hai có tầm nhìn xuống đại sảnh lầu một. Ngồi chung với hắn còn có Vũ Kim, Vấn Phong, Vinh Dã, Tiểu Cẩu và lão Nhị. Đám huynh đệ còn lại đều không có mặt. Bên cạnh mỗi người đều có một vài kỹ nữ trắng trẻo không một lớp vải. Vinh Dã thì thưởng thức màn bú cặc của hai vị kỹ nữ bên dưới. Tiểu Cẩu để hai muội muội ngồi trên đùi mình, hai tay nhào nặn vú của hai người. Tiểu Cẩu chỉ có một nàng, đang chịch rất hăng. Vũ Kim ngồi giữa Vấn Phong và Tố Vương, cả ba ngồi sát nhau, tay chỉ hơi nghịch ngợm vuốt ve, thế mà lại lịch sự nhất trong cả đám.

Vũ Kim hôm nay đã không mặc bộ đồ vàng cũ, nàng thay một bộ váy liền thân màu trắng. Nhìn từ đằng trước thì nó rất kín đáo, cổ cao, váy dài quá gối. Nhìn từ đằng sau thì mới phát hiện sự dâm đãng quen thuộc. Lưng váy lộ liễu, tấm lưng trần cùng một nửa bộ mông đều bị nhìn thấy, khe mông sâu thẳm dụ hoặc người xem. Tố Vương và Vấn Phong chính là đang vuốt ve lấy cái lưng lồ lộ của nàng, Vương thì dâm hơn một chút, lâu lâu đút ngón tay vào giữa khe mông.

"Dọn dẹp đi. Nhân vật chính đến rồi." Tố Vương vỗ tay, lấy đi sự chú ý của mọi người.

Các huynh đệ hơi hụt hẫng vì đang ngập trong hương sắc ngọt ngào nhưng ai cũng dừng lại. Bọn họ chỉnh sửa quần áo gọn gàng và ngồi lên lịch sự. Các kỹ nữ vận lên y phục và trở về nhiệm vụ ban đầu, đó là đánh đàn và ca múa. Chỉ có ba người Phong, Vương, Kim là vẫn như cũ. Bọn họ cũng vốn chẳng có làm ra hành động gi chỉ là ngồi hơi gần chút.

Một lát sau thì Ải Ma Ma dẫn Ngô Bá Thành cùng Hà Hoài Hân vào phòng. Phòng được trang trí rất đẹp mắt, có một sân khấu nhỏ riêng cho các ca kỹ. Hướng đối diện là một cái bàn lớn vừa dùng để đánh bạc và để ăn uống.

Ải Ma Ma nồng nhiệt giới thiệu cho Ngô Bá Thành: "Ngô công tử, xin mời. Các vị khách này vừa đúng thiếu một chân. Đây là Nguyễn công tử, Lâm công tử, Tung lão gia, Đường đại hiệp, Trần công tử."

Ngô Bá Thành nhìn bọn họ, lòng có hơi nao nao nhưng giấu rất kĩ, tay chắp miệng chào: "Ta là Ngô Bá Thành. Hân hạnh."

Tố Vương từ sau khi cải tạo thì dung mạo không kém, chỉ là đẹp trai, chẳng có gì lạ đối với Bá Thành. Vấn Phong cũng tương tự. Tung Tiểu Cẩu với cái mũi bị cắt mất một nửa trông quỷ dị cực kì, Bá Thành nhìn thấy rất ghét. Vinh Dã vừa cao vừa to, trên mặt có sẹo, trông rất hung dữ nên Bá Thành không dám nhìn nhiều. Hẳn là người trong giang hồ. Lão Nhị thì trông hèn mọn cực kì, trông chẳng có gì là dáng vẻ của người có tiền. Nếu không phải là Tố Vương mua y phục và để các kỹ nữ tẩm quất dung mạo cho cả đám một lượt, bọn họ trông còn dị hơn.

Bốn người đáp lễ: "Hân hạnh."

Ngô Bá Thành nhìn về phía Vũ Kim. Ải Ma Ma không giới thiệu nàng này nên hẳn chỉ là đi kèm, không phải tay chơi. Dung mạo và cơ thể của nàng ngay lập tức khiến Ngô Bá Thành sửng sốt. Mặc dù tuổi có hơi cao, nhưng thật sự rất đẹp, dáng người lại lồi lõm, ngực căng đít bự eo thon, nhìn vào thì bất kì nam nhân cũng khao khát muốn đè dưới thân. Bá Thành thậm chí có cảm giác nàng đẹp hơn nương tử sắp cưới.

Hà Hoài Hân "hừ" một tiếng, nhéo eo hắn. Bá Thành giật nảy mình, hồn bị Vũ Kim câu mất mới trở lại thể xác. Hắn gãi đầu, ho khan và giả vờ như chưa có gì xảy ra.

Bá Thành và Hoài Hân ngồi xuống, vừa đúng đối diện Tố Vương, bên phải là lão Nhị, kề cạnh Hoài Hân, bên trái là Vinh Dã, kề cạnh Bá Thành.

Tố Vương lúc này mới có thể quan sát Hà Hoài Hân kĩ hơn. Nàng ta tóc đen nhánh, dài đến ngực. Mặc một bộ y phục màu tím, tạo nên một cảm giác huyền ảo nhưng không cầu kì. Mông của Hoài Hân đặc biệt to, ngang với kích thước của Vũ Kim. Vú nàng thì thường thường, không khác Nam Sơn là mấy, lại bị quần áo che đi nhìn không khác gì ngực phẳng. Dung nhan Hoài Hân cũng thường thường, không sắc nét, không độc đáo, vị trí ngũ quan tương đối không gây phản cảm, nhưng lại đặc biệt tạo cho người khác cảm giác dễ gần, khác với những tiểu thư công tử chảnh chó. Bên hông nàng là một thanh kiếm có độ dài gần bằng cánh tay phụ nữ. Bàn tay nàng dù là của phụ nữ nhưng gai góc cực kì, ẩn hiện những đường gân.

Tố Vương biết nhà nàng là nhà võ, hiển nhiên Hà Hoài Hân học võ từ nhỏ. Chỉ là không biết sau lớp y phục này có bao nhiêu khối cơ bắp, bao nhiêu phần nữ tính.

Tố Vương mỉm cười, nghĩ thầm: "Không biết thì chỉ cần lột ra là được."

"Hôm nay chúng ta chơi gì? Cá cược thế nào?" Ngô Bá Thành nói.

Tố Vương trầm ngâm, óc sử dụng Sắc Tâm Tiểu Thuật. Sắc Đạo Thư báo giá Ngô Bá Thành 100, Hà Hoài Hân 250. Bá Thành là một tên ăn chơi lười biếng, không luyện võ nên hiển nhiên rất rẻ. Hắn còn thua cả Vấn Phong lúc đầu với cái giá 150. Hà Hoài Hân thì tận 250. Nếu tính chiến lực dựa theo giá dục tính thì Hà Hoài Hân mạnh bằng một nửa Vinh Dã với cái giá 500.

Tố Vương hiện tại rất dồi dào dục tính nên cũng không tiết kiếm, ném đi 350 dục tính, khống chế tinh thần hai người.

"Chúng ta chơi bội đầu tử." Tố Vương chỉ lên mặt bàn, trước mỗi người có một cái ly gỗ để ngược. "Trong ly có sáu con xúc xắc. Mỗi con xúc xắc có sáu mặt. Chúng ta mỗi người đổ mỗi người nhìn sau đó báo số cặp và số mặt. Số cặp và số mặt phải nhỏ hơn số cặp và số mắt của tất cả xúc xắc. Nếu ai nghĩ giá người nào quá cao có thể hô người đó nói dối. Ai đúng người đó thắng."

"Đơn giản dễ hiểu. Vậy chúng ta cược bao nhiêu trước? Mười bạc?" Ngô Bá Thành nói.

"Mười vàng." Tố Vương nhếch mép, mười vàng tương đương một ngàn bạc là một con số không nhỏ. Hắn nói xong thì vuốt ve bờ vai của Vũ Kim. "Hoặc ngươi có thể cược một mảnh y phục lẫn cơ thể của mỹ nhân đem theo. Ta cược chiếc váy trắng của nghĩa mẫu."

Cả đám huynh đệ cười dâm. Chỉ có Ngô Bá Thành nhíu mày, mười vàng đúng là quá nhiều tiền. Hắn quay đầu nhìn Hà Hoài Hân, cả hai đều cảm nhận được sự khác thường của nhau, chỉ là họ không rõ là cái gì.

"Vậy ta cược áo ngoài của nương tử." Ngô Bá Thành nói. Hà Hoài Hân cũng không phản đối. Cả hai đã bị thôi miên, nào còn biết đúng sai.

"Bọn ta cũng cược váy trắng của Vũ Kim." Bốn người Dã, Cẩu, Phong và Hai cùng nói.

Mắt Ngô Bá Thành sáng lên. Lòng nghĩ thầm: "Nàng thì ra tên Vũ Kim."

Hắn không còn lý trí để mà suy nghĩ ra bàn cờ này đã không còn công bằng. Nếu bốn người kia thua, chỉ có một mình Vũ Kim trả nợ. Nhưng Bá Thành thua, nương tử hắn phải trả nợ cho bốn người. Tố Vương không thạo ăn gian bài bạc nhưng dùng Sắc Tâm Tiểu Thuật thì đơn giản hơn nhiều.

"Cùng lắc!" Tố Vương nói. Cả đám chụp lấy ly xúc xắc của mình.