Chương 33: Đánh cược lồn thê tử

"Ầm!" Sáu ly gỗ đập lên mặt bàn. Cả bọn trừng nhau qua lại, sau đó chậm rãi mà lén lút nhìn lấy mặt xúc xắc của bản thân, cố gắng sao cho không kẻ nào có thể nhìn trộm.

"Bốn hai." Tố Vương nói. Ý hắn bảo trong ly của cả sáu người có ít nhất bốn xúc xắc mặt số hai.

"Ba ba." Vấn Phong lên tiếng.

"Sáu bốn." Tiểu Cẩu híp mắt nâng lên giá khá cao.

Đến lượt của Bá Thành, hắn lật ly của mình lên xem lần nữa. Sáu xúc xắc có các số: 6, 6, 5, 3, 3, 1. Trong ly của hắn không hề có con số bốn nào, Tiểu Cẩu lại hô giá sáu bốn. Sáu người có cả thảy 36 mặt xúc xắc, cứ cho Tiểu Cẩu có khoảng ba hoặc bốn mặt số 4. Còn lại 24 mặt, ra thêm hai con số 4 có khả năng rất cao. Thậm chí ra ba con cũng là hoàn toàn có thể.

Đó là lối suy nghĩ của Bá Thành. Hắn chơi cờ bạc xưa giờ rất thích mạo hiểm nên không do dự phun ra tiếng: "Bảy bốn."

Đến lượt lão Nhị, hắn không do dự hô: "Ngươi nói dối."

Lão Nhị nhìn như hà tiện, thường ngày không biết suy nghĩ nhưng hắn tinh ranh cực. Mới nãy đã thầm trao đổi ánh mắt với Vấn Phong, biết được gã chỉ chém gió, trong ly không hề có một con bốn nào. Trong ly của lão Nhị thì có: 5, 5, 2, 2, 2, 1. Cũng không hề có một con bốn. Theo hắn thấy nếu Bá Thành có nhiều con bốn thì gã đã hét giá lên cao, nhưng gã chỉ tăng một. Hoặc là gã thật sự có một xúc xắc mặt 4, hoặc gã không có cái nào. Trừ ra ba chiếc ly, chỉ còn 18 xúc xắc.

18 xúc xắc mà muốn 7 viên có mặt số 4, dù không phải là không thể nhưng xác suất không cao. Vì thế lão Nhị quyết định lật mặt.

Cả sáu người bày ra xúc xắc của mình.

Vấn Phong: 2, 2, 1, 1 ,1 ,1.

Tiểu Cẩu: 6, 6, 5, 4, 3, 3.

Bá Thành: 6, 6, 5, 3, 3, 1.

Lão Nhị: 5, 5, 2, 2, 2, 1.

Vinh Dã: 6, 6, 6, 6, 6, 6.

Tố Vương: 4, 4, 4, 4, 4, 2.

Cả đám có hơi giật mình khi thấy nguyên dãy sáu của Vinh Dã. Tên này nhún vai, không lên tiếng. Nhưng ai cũng biết hắn đã ăn gian bằng cách nào đó. Loại hắn ra, Tố Vương có 5 mặt số 2, Tiểu Cẩu có một mặt. Tổng cộng chỉ có 6 mặt số 2, thấp hơn giá của Bá Thành một mặt.

Bá Thành đã thua.

Lão Nhị cười tươi, lòng đầy vui vẻ, hắn xoè tay ra đợi sẵn. Trán Bá Thành nhăn thành một cục, gã quay đầu nhìn về Hoài Hân. Hoài Hân là nữ nhân hào kiệt, không hề ngại ngùng đã cởi áo ra ném qua cho lão Nhị.

Lão Nhị bắt lấy được áo liền đem lên mũi hít hà như đang chơi thuốc, mắt hắn nhìn chằm chằm Hoài Hân. Như thể thứ hắn đang ngửi không phải là cái áo mà là cơ thể của nàng. Áo của nàng đậm mùi hoa cỏ tươi mát, cứ như là một chồi cây non mới mọc.

Hà Hoài Hân bỏ áo ngoài ra thì bên trong là một cái áo ngắn. Áo này ôm lấy thân, bắt đầu từ dưới nách đến nửa bụng, không che lấy vai, không có ống tay, nhìn có phần giống cái nịt ngực ở thế giới cũ của Tố Vương. Khác nhau là cái áo này dày hơn nhiều, trông giống như là thiết kế cho võ giả hơn là dùng làm áo lót hay siết ngực.

Cái bụng của Hoài Hân lộ rõ sáu múi cơ mạnh khoẻ, chúng không có thô to như của đàn ông mà nhỏ hơn chút. Hai cánh tay nàng thon gầy không mỡ, với các đường thịt chắc nịch làm nổi bật các múi cơ bắp dưới da. Bờ vai nhỏ nhắn, nếu để yên thì không khác gì các cô nương chân yếu tay mềm, nhưng chỉ cần cơ thể chuyển động, các thớ cơ ẩn lần lượt hiển lộ phơi bày sức mạnh to lớn.

Tố Vương mỉm cười, nàng này là hoàn toàn khác với Sơn, Kim, Hương. Ba người kia vẫn đi theo đường lối nhu nhược, yếu mềm. Nàng họ Hà này thì bỏ cũ lấy mới, mong ước sở hữu sức mạnh to lớn. Người như này thì làm sao lại chịu lấy kẻ như Ngô Bá Thành, trong đó tất có kì quặc.

"Thê tử chưa cưới của Ngô công tử có cơ thể rất đẹp." Tố Vương lên tiếng.

Bá Thành vỗ ngực nói: "Chứ sao nữa!"

Tố Vương nhìn về phía Hà Hoài Hân, lên tiếng: "Không biết Hà cô nương là tự nguyện lấy Ngô công tử hay là còn có ẩn tình gì?"

Hà Hoài Hân nhẹ lắc đầu: "Không phải chuyện gì lớn lao. Gia chủ nhà ta bị trọng thương, nhờ có Ngô gia nên mới được cứu chữa. Ta thân là phận nữ nhi, vốn bị xem là một món hàng, liền trở thành quà cảm ơn."

Tố Vương hứng thú vân vê cái cằm. "Trong Hà gia còn có bao nhiêu mỹ nhân?"

"Mỹ nhân thì Hà gia ta không dám nhận. Nhưng có rất nhiều biểu muội, biểu tỷ rất dễ thương."

Đám Vấn Phong chứng kiến hai người Bá Thành hỏi gì nói nấy thì cũng không hiếu kỳ, bọn họ đã thấy qua hắn khống chế mấy chục người ở Tứ Vận Lâu. Hai người này so ra không đáng kể.

Tố Vương thì đang trầm ngâm tiếp nhận thông tin mới. Hà gia là võ, Ngô gia là tài. Nếu thâu tóm hai nhà này thì Bái Lậu thành vào trong tay. Nơi này nằm ở cực Đông, triều đình cũng là ít để ý. Chỉ cần khống chế luôn quan lại địa phương là được. Sơn tặc ở trên núi mặc dù an toàn nhưng thông tin và môi giới quá hiếm, biến Bái Lậu thành một cứ điểm là một mục tiêu nên làm.

"Chúng ta chơi tiếp. Ngươi cá cái gì tiếp?" Tố Vương hất cằm nói với Bá Thành.

Bá Thành quay đầu nhìn thê tử của hắn. Hà Hoài Hân thở dài: "Quần."

Năm người chọi một, cộng thêm hai cái não mông lung, Bá Thành và Hoài Hân cứ tiếp tục thua. Quần nàng mất vào tay Tiểu Cẩu. Hắn cũng làm giống y hệt lão Nhị đưa lên miệng ngửi sâu. Thậm chí Tiểu Cẩu còn lè lưỡi ra, liếm phần trong của đũng quần.

Hoài Hân thấy vậy thì trong lòng cực kì tức giận. Đã thắng được cái quần nàng thì thôi. Còn dám làm ra những hành động ấy. Bọn họ như thế chẳng hề giấu diếm dâm tâm đối với nàng. Chỉ mới vài giây trước cái quần vẫn còn chạm với da nàng, hơi ấm dư vị. Đặc biệt đũng quần liền kề với bộ phận nhạy cảm, độ ấm còn đặc biệt có mùi nữ nhân đầy kích thích. Nàng tức nhưng nàng không thể làm gì, phu quân tương lai của nàng chính miệng đánh cược, nàng cũng cho phép. Chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Cặp chân thon của Hà Hoài Hân lộ diện. Nếu như phần trên của nàng trông như các chiến nữ xuất hiện trong Bát Giác Đài của thế giới cũ thì thân dưới của nàng chắc và thô y hệt vận động viên Olympic. Cặp giò của nàng với Huyết Ngọc Hương là trong cùng một nhóm, đều là giò thể thao. Song của Hương thì đùi nàng nhỏ hơn, các khớp dẻo dai để có thể bước ra những điệu múa khó. Còn cặp giò của Hà Hoài Hân thì rất to. Hai đôi chân không hề có chút mỡ thừa, cơ bị siết lại giảm thiểu hao tổn năng lượng. Hân có thể không bước được những điệu múa cần tính linh hoạt như Huyết Ngọc Hương nhưng luận về tốc độ, sức nảy và thể lực, Huyết Ngọc Hương còn xa mới so được với Hà Hoài Hân.

Nhưng mà giò đẹp thì đẹp đấy, chỉ là cái quần lót cổ trang nhìn mất thẫm mỹ không chịu được. Rộng thùng thình và có màu trắng vàng. Y như là tấm vải trắng bị ai đái dầm lên. Tố Vương thầm ghi nhớ thêm một công việc: Bảo Vũ Kim thiết kế đồ lót mới.

Nói đến cũng lạ, con hàng họ Huyết là một nửa thể thao, một nửa tiểu thư đài các. Con hàng họ Hà này thì toàn bộ cơ thể đều thuộc tuýp thể thao. Cả hai người có điểm giống nhau và đều có họ tên bắt đầu từ chữ H. Chẳng lẽ gái thể thao ở thế giới này đều có tên như vậy?

Tố Vương ném đi những suy nghĩ viển vông, hắn tiếp tục hố Bá Thành.

Áo bay vào tay lão Nhị, quần bay vào tay tiểu Cẩu. Kế tiếp chẳng có khó khăn gì, Vấn Phong cướp đi áo trong. Áo trong chạm trực tiếp với da, vào tay Vấn Phong để lại rất nhiều hơi ấm, đặc biệt mùi phụ nữ của Hoài Hân nồng nặc không chịu được. Vấn Phong hít hà mà lòng lâng lâng. Hắn truyền áo cho các huynh đệ cùng ngửi.

Hà Hoài Hân siết chặt thanh kiếm đang cầm trong tay. Thân trên của nàng không hề còn mảnh vải. Để lộ hai cặp vú mini như trái chanh tây. Hậu quả của việc con gái tập thể hình quá độ, không chỉ tiêu mỡ, mà tiêu luôn kích thước của ngực. Vú của nàng nhìn phải nhỏ hơn cả Nam Sơn. Nhưng dù nhỏ, không có nghĩa là không hấp dẫn. Lớn có cái hấp dẫn của lớn, nhỏ có cái hấp dẫn của nhỏ. Bù lại, Hân có một thân hình thể thao cực phẩm, dù vú có nhỏ, đè ra chịch cũng sướng không kém. Nàng này mà huấn luyện xong xuôi, rất có thể còn khỏe hơn cả Vũ Kim, ngày cân trăm người sợ gì.

Màu da của Hoài Hân không đồng đều, ngực trong tới nửa bụng thì rất trắng, từ vai đến hai tay và nửa bụng dưới thì mang một màu san hô hồng hào, đậm hơn làn da trắng hồng của Ngọc Hương, sáng hơn rất nhiều sắc chocolate của Vũ Kim. Hiện tượng này có lẽ là vì nàng đi nắng nhiều mà không bôi kem. À quên, thế giới này không có kem chống nắng.

Tố Vương nghĩ đến đây thì hắn bỗng nhíu mày nhìn Vũ Kim. Con hàng này là thế nào từ sau ra trước, từ trong ra ngoài đều một màu? Cứ cho là vì làm nông đen da, nhưng làm nông cũng mặc quần áo mà. Đáng lẽ ra phải có màu khác biệt y hệt Hoài Hân mới phải. Chẳng lẽ nàng ta đi cày cuốc loã thể?

Quay lại với trò chơi, Tố Vương đưa ra một lời mời dụ hoặc: "Ngô công tử, hay là thế này. Ta thấy lệnh phu nhân cũng sắp bị lột trần rồi. Sau đó thì chẳng còn gì mà cược. Ngươi có muốn chơi lớn một lần không? Thắng thì ăn hết, thua thì thua sạch."

Ngô Bá Thành thua đỏ hết cả mắt, gằn giọng nói: "Chơi cái gì?"

"Cược lồn của vợ ngươi." Tố Vương chậm rãi nói từng chữ.

Ngô Bá Thành đập bàn đứng lên: "Ngươi nói cái gì?"

Tố Vương mỉm cười: "Ngô công tử bớt nóng. Ngươi nghe ta nói đã. Nếu ngươi thắng thì ngươi có cái lồn này thế nào?"

Lời lẽ Tố Vương đầy dụ dỗ. Hắn kéo Vũ Kim tới, không thương tiếc mà kéo ngược váy nàng lên tới tận vai. Để lộ cái lồn rậm rạp cùng bầu vú căng tròn. Hắn sờ soạn lồn dâm như đang chào hàng, lưỡi liễm lấy đầu ti tím nhạt. Bất kì người đàn ông nào thấy cơ thể này thì đều muốn đè nó ra. Ta xem ngươi có phải là đàn ông không.

Ngô Bá Thành nuốt nước bọt ừng ực, nhìn cơ thể mặn mà kia mà hắn lung lay. Hắn so sánh Vũ Kim và Hoài Hân. Một người to tròn nảy nở, nhìn thôi là muốn cắn. Một người chút tẻo tèo teo. Cơ thể Vũ Kim không cơ và yếu mềm, nhưng sức dụ hoặc đàn ông hơn Hoài Hân gấp mấy trăm lần. Bá Thành thậm chí có ý nghĩ nếu cưới được Vũ Kim về thì tốt, tối nào cũng có thể đi tới miền cực lạc.

Trong đầu hắn suy nghĩ bản thân đã thua liên tục ba trận. Trời không tuyệt đường người, hắn không tin mình xui đến vậy, chắc chắn có thể thắng trận thứ tư. Nếu thắng, còn có dư ra một tiểu thiếp. Ai mà không thèm?

"Tốt. Ngươi cược lồn Vũ Kim. Ta cược lồn vợ ta."