Chương 34: Suýt làm hư hàng

"Ầm!" Hai chiếc ly gỗ đập lên bàn. Ván cuối cùng quyết thắng thua và quyết số phận của hai người phụ nữ. Liệu Vũ Kim sẽ về Ngô gia trở thành thê thiếp của Bá Thành hay Hà Hoài Hân, thê tử chưa cưới vủa Bá Thành trở thành cái bồn chứa tinh cho các huynh đệ sơn tặc?

Đùa, mọi việc đang diễn ra đều nằm trong tay Tố Vương. Kết quả của nó như thế nào cũng sẽ là do hắn định đoạt.

Trận này chỉ có Tố Vương và Bá Thành chơi, năm người còn lại chỉ ngồi nhìn. Hai gã đàn ông chậm rãi hé mở ly gỗ, nhìn vào mặt xúc xắc.

Bá Thành nhìn thấy xúc xắc của mình thì hứng khởi cả lên, nắm chắc phần thắng trong tay. Gã nói: "Ta phải xác nhận một điều. Một khi ta thắng, lồn của Vũ Kim thuộc về ta. Nhưng cũng có nghĩa toàn bộ thân thể nàng thuộc về ta, đúng chứ?"

Tố Vương mỉm cười: "Dĩ nhiên. Chẳng lẽ ngươi nỡ lòng nào cắt chém cơ thể mỹ miều này sao?"

Tố Vương sờ lấy đầu ti của Vũ Kim như đang khiêu khích Bá Thành. Vũ Kim bị kéo ngược áo, váy dài che hết mặt, toàn bộ phần cơ thể còn lại thì lộ liễu. Nàng chẳng nhìn thấy gì ngoài cảm nhận đôi tay thô ráp quen thuộc đang dê lấy mình.

Tố Vương nhìn sang Hà Hoài Hân, liếm môi như đang nhìn thấy một món ăn ngon lành. Hàng thể thao cơ bắp như thế này, ngày thường tỏ ra mạnh mẽ, tới lúc bị hắn đè dưới thân lại càng kích thích. "Ta thế nhưng là không nỡ phân Ngô phu nhân tương lai làm hai."

Hà Hoài Hân rùng hết cả mình. Ánh mắt của Tố Vương như muốn đem cả cơ thể nàng ăn hết. Thân trên lộ liễu, bên dưới còn mỗi chiếc quần lót. Phản xạ xấu hổ tự nhiên khiến nàng đỏ hết cả mặt, nhưng hùng tâm võ giả không cho nàng ra vẻ yếu đuối. Ngại thì ngại nhưng không hề che đầu ti, lưng thẳng, đầu ngẩng cao, kiếm trong tay siết chặt.

Không đợi Ngô Bá Thành lên tiếng, Hân mở lời: "Hừ! Nếu hắn thua, tất cả mọi thứ của ta đều thuộc về ngươi."

"Tốt. Tốt." Tố Vương chà xát hai tay, lòng không thể kiềm được nữa. Hắn quay sang Bá Thành. "Ngươi thua mấy trận rồi, ta cho ngươi báo giá trước đấy."

"Sáu một." Ngô Bá Thành nghiến răng phun ra hai con số. Hắn dù sao cũng là con trai trưởng của Ngô gia. Là phú hộ giàu có nhất vùng cực Đông này, vậy mà lại có kẻ không coi hắn ra gì như vậy. Bản thân hắn cũng thấy kì lạ, sao ngày hôm nay lại dễ nói chuyện như thế. Bình thường hắn đã chẳng thèm chơi theo luật, gọi người đến mà cướp Vũ Kim đi.

Tố Vương nở nụ cười. Mắt liếc qua Vinh Dã. Lão Đường dường như chột dạ, đầu toát mồ hôi hột khi Tố Vương ném ánh mắt tới. Hắn lén lút chắp hai tay ra vẻ tạ tội.

"Tên này cũng có chút kỹ năng đặc biệt nha." Tố Vương nghĩ thầm. Sau đó báo giá: "Sáu sáu."

Ngô Bá Thành giật hết cả mình. Làm cái gì? Sáu sáu? Đùa ai thế? Hiện tại trên bàn chỉ có 12 con xúc xắc, tỉ lệ để sáu con ra hết một mặt là cực kì thấp. Bản thân gã đã thần kỳ đổ một phát ra sáu con một. Tên này làm sao đổ ra được sáu con sáu.

"Ta không tin!" Ngô Bá Thành đứng bật dậy, mở ly Tố Vương ra. Sáu con xúc xắc đều hiển thị con số sáu.

Ngô Bá Thành đờ đẫn, cả người té ngồi lên ghế, lưng mềm nhũng. "Không thể nào..."

Tố Vương cười to. Hắn thích nhất là để cho nạn nhân một chút thần trí còn lại để mà xem biểu hiện độc đáo của bọn họ. Nếu hoàn toàn khống chế tinh thần, Ngô Bá Thành hai tay dâng lên mọi thứ thì còn gì vui. Hắn muốn là Bá Thành cảm nhận được sự kinh hoàng, cảm xúc thất vọng tột độ của loài người. Có lẽ Tố Vương biến thái như vậy, thích ngược đãi người khác như vậy, chính vì bản thân hắn không thể cảm nhận được những xúv cảm tự nhiên đó.

Hà Hoài Hân chậm chạp nâng chiếc ly của Bá Thành lên. Bên trong là sáu con số một. Nàng loạng choạng lùi vài bước, lưng chạm lấy tường, hai tay ôm đầu.

"Không đúng!" Hà Hoài Hân gào to. Móng tay cứa lên da đầu như muốn xé rách chúng. Lần đầu tiên trong cả bộ truyện, có một người phản kháng dâm uy thôi miên của Tố Vương. "Tại sao chúng ta lại có thể dễ dàng bị dắt mũi như thế?"

Hà Hoài Hân giận dữ, khuôn mặt nàng toát ra một vẻ nghiêm trang mà đáng kính, hiện lên sắc đẹp mà Tố Vương chưa từng thấy ở bất kì nữ nhân nào khi đến đây. Vũ Kim mặn mà dụ hoặc, Nam Sơn ngây thơ trong trắng, Ngọc Hương quật cường ẩn giấu. Nhưng tất cả bọn họ đều không có uy, tất cả đều mang nét đẹp yếu mềm. Hoài Hân ở đây, một chút nữ tính chẳng thấy, mạnh mẽ như quân nhân ở chiến trường. Nàng rút kiếm cái choang, mũi nhọn chĩa thẳng Tố Vương: "Ngươi đã hạ độc gì?"

Tố Vương chậm rãi đứng lên, môi nở một nụ cười rách toạt đến tận tai, hai tay nhịp nhàng mà vỗ như đang chứng kiến một màn biểu diễn hiếm có: "Độc và lạ! Đúng là những gì ta thích."

Hà Hoài Hân híu mắt, chân chuyển động, mũi kiếm không hề báo trước đâm về phía Tố Vương. Tiểu Cẩu ngồi dậy cái đùng, ghế đang ngồi bị chân khí bắn ngược ra sau. Hắn đang định xông lên thì Tố Vương giơ tay ngăn cản.

"Đứng yên!" Tố Vương nói như thì thầm.

Hoài Hân đang lao tới đột nhiên dừng tại chỗ, khuôn mặt vặn vẹo và nhăn nhó. Trong đầu nàng không ngừng có hai giọng nói chen lấn cãi cọ.

"Mau dừng tay! Ngươi mau dừng tay!" Giọng cõi lòng của Hoài Hân. Nhưng nó thật lạ lẫm. Cảm giác như không phải là chính nàng.

"Mau chém! Mau chém! Không được dừng tay!" Vẫn là giọng của Hân. Nhưng giọng này hào sảng, quyết tuyệt. Chính là dòng suy nghĩ vốn có của Hân.

Tố Vương tiếp cận nữ võ giả đang đấu tranh, đưa cổ kề lấy kiếm nàng. "Thế nào rồi? Ngươi phản kháng nổi không?"

Cả đám Tiểu Cẩu đều đứng lên hết. Trong lòng bọn họ rất sợ Tố Vương xảy ra chuyện. Nhưng ngẫm lại hắn là tiên nhân, chắc chắn có thủ đoạn ẩn giấu nên họ không hề ngăn cản hành động tìm chết của hắn.

Khuôn mặt khổ sở của Hoài Hân bỗng giãn ra. Hai đầu lông mày nhíu lại không giận tự uy, bờ môi lạnh lùng, ánh mắt quyết tâm. Nàng vậy mà phá được Sắc Tâm Tiểu Thuật. Đôi tay khẽ chuyển, lưỡi kiếm nhẹ xoay một đường chém ngang cổ Tố Vương.

"Ồ!" Tố Vương ngạc nhiên thốt lên. Hai tay vẫn chắp sau lưng, không hề có ý định ra tay.

Tiểu Cẩu mất hồn, chân phóng khí lao đến. Vinh Dã rút đao. Vấn Phong nhảy qua bàn. Lão Nhị loay hoay không biết làm gì, ôm lấy Vũ Kim gần đó. Vũ Kim nhìn tên này, cảm thấy thật không biết phải nói gì. Trong lòng nàng chẳng lo Tố Vương sẽ xảy ra chuyện, nghĩa tử luôn luôn là mạnh nhất.

Một luồng chân khí bàng bạc phóng xuất. Gió khí tuôn ra như bão, thổi mạnh đẩy lùi cả nhóm sơn tặc về phía sau. Cái bàn gỗ vút bay, đập cái ầm lên tiếng, xúc xắc rơi lả tả. Hà Hoài Hân nằm ngay mắt bão, cả cơ thể bắn đi như đạn, đập lên tường nặng nề, cổ họng phun máu. Nàng có thể nghe thấy tiếng xương cốt bản thân vỡ vụn.

Ngô Bá Thành run lẩy bẩy, cả đời hắn có bao giờ đối mặt với áp lực như thế này. Hắn đã trốn sau rèm cửa, đũng quần ướt hết cả.

Hà Hoài Hân ngã nhoài lên sàn, khuôn mặt yếu ớt ngửa đầu nhìn Tố Vương: "Nội lực... mạnh quá."

Dứt lời nàng liền bất tỉnh. Tố Vương tới xem xét nàng, trọng thương rất nặng, chân khí hỗn loạn, xương tay phải rạn nứt nhiều chỗ. Hắn tặc lưỡi mấy hồi. Hắn biết 350 năm công lực là rất dày nên chỉ phóng 60 năm công lực ra ngoài, nhằm đánh bay thanh kiếm kia. Ai ngờ nàng này quá yếu, thiếu chút nữa bị hắn chấn chết. May là còn cứu được.

"Vấn Phong, bế nàng vào phòng ta." Tố Vương nói.

Cả đám sơn tặc còn chưa hoàn hồn trước sự kinh khủng của Tố Vương, phải giây lát sau mới bắt đầu phản ứng. Vấn Phong nghe lời bế Hoài Hân đi. Đám Tiểu Cẩu, Vinh Dã và lão Nhị nuốt nước bọt không thôi. Trước đó chưa từng thấy Tố Vương ra tay, lần đầu chứng kiến liền sợ run rẩy. Tiểu Cẩu và Vinh Dã có mắt nhìn, biết được Tố Vương chưa xuất ra toàn lực, bọn chúng càng kính nể hắn hơn. Lão Nhị thì đơn thuần, giơ ngón tay cái khen ngợi, răng phát sáng. Vũ Kim thì ướt hết cả lồn.

Tố Vương quay về phía Bá Thành, ngồi xổm xuống trước mặt hắn. "Ui cha! Tè hết ra quần rồi kìa."

Ngô Bá Thành lấy rèm che lấy mặt mình, không dám nhìn Tố Vương.

"Ngươi mau về nha. Báo cho Ngô và Hà gia là ngươi chơi cờ bạc thua lỗ, nên đánh thế chấp thê tử. Hiểu chưa?"

Ngô Bá Thành run rẩy gật đầu. Cơ thể lung lay rời khỏi, trông giống như có thể té ngã bất kì lúc nào.

"Lão Vương. Chúng ta có cần gọi đại phu?" Tiểu Cẩu lên tiếng. Hắn cũng cảm thấy tiếc rẻ Hoài Hân, nữ nhân độc đáo như thế không để chơi mà để chết thì phí.

"Không cần thiết." Tố Vương ngoắc Vũ Kim, ra lệnh nàng mang tới một tờ giấy và viết vài thứ lên đó. "Các ngươi đi mua những thứ này. Nàng sẽ do ta chữa."

Đùa, cái não bách khoa toàn thư của hắn chứa không ít kiến thức y thuật. Thay vì để cho đám lang băm này xử lý, hắn tự mình ta tay còn tốt hơn.

Một lát sau, Huyết Ngọc Hương bị Tố Vương gọi vào phòng mình. Nàng này nghe thấy chỉ có bản thân sắp một thân một mình gia nhập phòng nam tử thì hiểu thời khắc của bản thân sắp tới. Nàng mặc một bộ y phục nóng bỏng, váy ngắn chưa đến nửa đùi, áo trên chỉ che khuất bộ ngực, để lộ toàn bộ cái eo thon. Đây là một bộ y phục vũ nữ của người Man Lạp. Lộ liễu và hư hỏng hơn rất nhiều so với y phục vũ nữ Cửu Long. Trong lâu sưu tầm vũ y nên có được, chỉ là vì không có đất dùng, nên tồn kho cho tới nay.

Chiếc váy ngắn ngủn, chỉ cần không chú ý là để lộ lồn tơ của Huyết Ngọc Hương. Áo ít vải đã không nói, còn mỏng cực kì, đầu ti và khuyên ngực của nàng nhô lên ấn tượng, lộ rõ cho người ngoài thấy.

Khi Hương bước vào phòng Tố Vương, nàng có thể thấy hắn ngồi bên giường. Trên giường là một cô gái khoả thân cơ bắp có vú cực nhỏ. Tố Vương nghe tiếng cửa mở liền quay đầu qua nhìn nàng.

Huyết Ngọc Hương cắn môi, nghĩ thầm: "Đây là muốn chơi tay ba sao? Thôi được rồi."

Nàng tiến tới trước mặt Tố Vương, tay tự nhấc váy lên, để lộ bộ phận nhạy cảm của mình.

"Ngươi làm gì vậy?" Tố Vương nói.

Huyết Ngọc Hương ngẩn ra, nhìn xuống hắn, tay vẫn nâng váy. "Tiểu nữ... Tiểu nữ phục thị công tử."

"Ta có bảo ngươi tới phục thị?"

"Không có."

"Vậy ngươi lằng nhằng cái gì? Buông váy ra đi." Tố Vương tỏ ra không hề quan tâm nàng, xua tay. Dáng vẻ đáng ghét cực.

Cái cổ Huyết Ngọc Hương đỏ lên, một phần vì xấu hổ, một phần vì tức giận. Nàng là hoa khôi của Tứ Vận Lâu mà! Ngươi gọi nàng đến mà không muốn chịch nàng là sao?

"Ngươi khéo tay, cũng biết sơ sơ y thuật. Tới đây giúp ta chữa thương cho nàng này." Tố Vương nói. Trên cái bàn gần đó đã có một đống thảo dược, vải trắng và dụng cụ các loại.

"Làm sao người biết ta hiểu y thuật?" Huyết Ngọc Hương giật mình. Nàng không nhớ bản thân từng kể với ai chuyện này. Ngay cả Ải Ma Ma cũng giấu kín như bưng. Vậy tại sao...

"Nhìn tay ngươi là biết." Tố Vương hiện tại thật sự hơi phiền. Nàng này ngày trước quật cường, ít nói. Sao hiện tại y như mấy đứa con gái lắm chuyện vậy. "Mau lên, còn sững ra làm gì. Nàng chết ta bắt ngươi đi chôn."

"Vâng, tiểu nữ tới ngay."