Chương 35: Bỉ Ngạn Huyết Hoa

Huyết Ngọc Hương mồ hôi nhễ nhại, khiến khuôn mặt nàng sáng bóng dưới ánh đèn đêm. Nàng nhẹ vuốt trán, lau bớt đi mồ hôi và ngồi sõng soài ra bàn, cái lưng mỏi nhừ.

"Như vậy được rồi." Tố Vương nói, tay đang dọn dẹp vải máu cùng thảo dược rơi vãi khắp nơi.

"Nàng sẽ ổn chứ?" Huyết Ngọc Hương nói.

Tố Vương gật đầu: "Không có gì đáng ngại."

Hắn truyền rất nhiều chân khí cho Hà Hoài Hân, cơ thể nàng dù yếu nhưng có chân khí hộ thân sẽ rất nhanh bình phục. Tố Vương chỉ là không biết chân khí của bản thân sẽ có ảnh hưởng gì đến Hà Hoài Hân. Dù sao chân khí của hắn cũng không phải là chân khí thông thường mà là nhục dục cô đọng thành nội lực, dục khí.

"Nếu đã xong, tiểu nữ xin phép về nghỉ ngơi."

"Khoan đã, ngươi còn chưa xong." Tố Vương bắt lấy vai trần của Huyết Ngọc Hương. "Đi theo ta."

Hai người rời phòng Tố Vương và đi lên đại sảnh lầu bốn. Trên đó đã trở thành động dâm của sơn tặc, hàng ngày đều có thể nghe thấy tiếng rên rỉ, nhìn thấy tinh trùng và nước lồn phóng xuất. Huyết Ngọc Hương hồi hộp, không biết Tố Vương có ý định gì.

"Cởi hết quần áo ra đi." Tố Vương nói.

Huyết Ngọc Hương run rẩy, âm đạo không tự chủ được siết chặt. Rốt cuộc khoảnh khắc mình bị chịch cũng tới. Nàng thoát y rất nhanh, cơ thể quyến rũ với hai chiếc khuyên ngực hiện rõ. Cả đám sơn tặc đang tập trung đâm lồn cũng nhìn qua. Huyết Ngọc Hương là đệ nhất mỹ nhân Tứ Vận Lâu, hiển nhiên có nhiều sự chú ý hơn hẳn.

Tố Vương ra lệnh cho nàng nằm úp lên sân khấu, sau đó lại lấy ra một chút dụng cụ và vài lọ mực màu. Huyết Ngọc Hương không hề hiểu hắn đang làm gì, nàng nhìn không thấy, chỉ có nghe tiếng động sột soạt.

"Mông ngươi lành lại rất tốt. Không thể nhìn ra điểm gì kì lạ, như chưa hề bị thương qua." Tố Vương vuốt ve hai quả bóng tròn của Huyết Ngọc Hương và nói.

"Đều nhờ có công tử." Ngọc Hương nói lời này là thật, thuốc của hắn thật sự rất tốt, không chỉ giảm đau còn đẩy nhanh quá trình lành lặn. Nàng chưa hề thấy loại thuốc nào thần kỳ như thế.

Sự thật là thuốc chỉ là một phần, Tố Vương tốn một chút dục tính để cải thiện thể chất cho nàng ta, vì thế cái mông mới trơn láng như cũ. Tương tự với khi trước hắn cải tạo Vũ Kim và xoá đi các thương thế của nàng. Nhưng cải thiện thì cải thiện, Sắc Đạo Thể Thuật lại không thật sự là một thuật chữa thương, nó chỉ giúp cơ thể mạnh lên nhờ đó thương thế hồi phục dễ hơn. Tố Vương thấy hiện tại bản thân cần là một thuật hồi phục. Trong cả mười ba Sắc Thuật, lại chẳng có cái nào hồi máu được.

"Kế tiếp sẽ đau. Nhưng ngươi phải nằm yên, không được nhúc nhích."

"Hả? Á!" Huyết Ngọc Hương còn chưa hiểu ra cái gì thì mông truyền đến cảm giác đau đớn, như có cây kim bị đâm thẳng vào thịt. Nàng rít lên khổ sở. "Đại nhân, đại nhân. Tiểu nữ có làm sai chuyện gì xin nàng cứ nói. Đừng hành hạ tiểu nữ."

"Ta không có hành hạ ngươi. Thôi, nói ngươi cũng không hiểu. Từ giờ đừng lên tiếng luôn đi."

Hai bờ môi Huyết Ngọc Hương khép chặt, cơ thể nàng trở nên nặng nề như đá, không thể điều khiển được mảy may. "Lại là yêu thuật!" Nàng chẳng thể phản kháng, đành nhắm tịt mắt, nghiến chặt răng mà chịu đau.

Đám sơn tặc hiếu kỳ cũng vây lại xem. Lão Vương cứ chấm cây kim vào những dung dịch kì lạ đa sắc màu rồi đâm lên cơ thể của kỹ nữ đó. Cả đám chẳng hiểu gì cả, tưởng hắn đang thích thú tra tấn gã.

"Lão Vương có những thú vui ác quá."

"Đem con nhà người ta lột hết đồ rồi còn lấy kim châm. Thật là độc."

"Mấy chén dịch đó là cái gì? Kịch độc?"

Vinh Dã lúc này mới xuất hiện, quan sát hành động của Tố Vương. Hắn nghiêng đầu tìm tòi trong kí ức bản thân một hồi.

"Hình như không phải tra tấn. Lão Vương là đang xăm hình cho nàng ta thì phải. Khá giống truyền thống xăm hình của Man tộc." Vinh Dã nói.

Người Man Lạp sống ở sa mạc, cơ thể mặc đồ rất ít, da dẻ thường xuyên lộ liễu dưới nàng nên thường mang màu tối. Bọn họ còn có những hình xăm riêng biệt trên cơ thể, để biểu thị bộ lạc mà họ thuộc về hoặc khoe khoang chiến tích đã qua.

"Man tộc?" Tố Vương đang tập trung chích thịt Huyết Ngọc Hương, bỗng xoay đầu qua. "Bọn họ cũng biết xăm? Ta cứ tưởng người giới này không hề biết việc này."

Tố Vương đã nhờ người điều tra qua, xăm hình hoàn toàn không tồn tại ở Cửu Long Quốc. Chỉ có dấu ấn nô lệ bị sắt nóng đun là một loại trang trí cơ thể duy nhất tồn tại. Ai ngờ ở nước khác lại có.

Lão Đường gật đầu trước câu hỏi của Tố Vương. "Xăm hình là truyền thống của bọn họ. Lão Vương đây là tính làm gì?"

Tố Vương cười khằng khặc và nói: "Trang trí cho nàng này thôi. Da của nàng là loại giấy hiếm thấy, rất phù hợp để xăm hình đó nha."

Huyết Ngọc Hương vểnh tai nghe hết cuộc trò chuyện. Xăm hình là gì? Sao nghe nó có vẻ dâm đãng không khác gì khuyên ngực thế? Lòng nàng gợn sóng, uất ức không thôi. Hắn đã bắt nàng đeo cái khuyên đầy xấu hổ này lên bộ phận nhạy cảm, hiện tại còn có ý đồ xấu khác. Ngươi có lương tâm hay không?

Hắn đúng là không có lương tâm. Chỉ có máu dê.

Tố Vương ban đầu chỉ chích ở quanh bờ mỗng dù đau nhưng Huyết Ngọc Hương còn chịu được. Nhưng rồi hắn đi càng ngày càng gần khe mông, da thịt chỗ đó càng mỏng càng nhạy cảm. Đầu óc Ngọc Hương xoay vần, tâm thần không gắng gượng được nữa, đôi mắt chảy ra hai hàng lệ long lanh, lỗ mũi phát ra từng tiếng thút thít đầy đáng thương.

"Đừng chích lỗ đít! Đừng chích lỗ đít!" Huyết Ngọc Hương thầm cầu nguyện.

Tránh chuyện gì, xảy ra chuyện đó. Tố Vương banh khe mông nàng để, để lộ lỗ đí nhanh nhúm cùng lỗ lồn ẩn hiện ngay bên cạnh. Hắn không nhân từ nhấn cây kim vào. Huyết Ngọc Hương trợn ngược hai mắt, đầu óc ong ong vì quá tải đau đớn. Tố Vương làm việc với lỗ đít nàng rất lâu, chỗ này là rất khó tạo hình, dẫn đến việc Ngọc Hương bị tra tấn càng dài.

Nàng bị cảm giác làm chai lỳ đi tri giác. Xung quanh lỗ đít bị đâm, ban đầu chỉ có tột cùng khó chịu, lúc sau lại nhột nhột, đến cuối cùng còn có cảm giác sướng sướng một ít. Tất nhiên đâm kim quanh lỗ hậu chẳng thể nào sướng gì, chỉ là tâm lý Ngọc Hương bị tra tấn đủ kiểu quá nhiều, khiến cho nàng dần bị vặn vẹo, từ từ yêu thích sự đau đớn.

Cho đến khi Tố Vương xử lý xong lỗ đít nàng, Ngọc Hương còn có chút thất vọng. Ban đầu thấy lâu ơi là lâu, lúc sau lại không muốn nó dừng. May cho nàng, Tố Vương chưa có xong. Hắn lật ngửa Ngọc Hương ra, vẽ hình xăm từ phía sau mông đi ra đằng trước, bao lấy đùi, và hướng về eo.

Ngọc Hương thấp thỏm chờ đợi, hồi hộp không biết Tố Vương có xăm hình cho nàng ở nơi đó không. Chẳng biết bao lâu trôi qua, Ngọc Hương lim dim cảm nhận mũi kim cứng cáp chích lên da thịt, hiện tại nàng chẳng còn cảm thấy khó chịu nữa, thậm chí còn tê dại toàn thân. Màn tra tấn này cũng không tệ lắm nha.

Thế rồi Tố Vương banh chân Ngọc Hương ra, đâm lấy phần thịt xung quanh lồn của nàng. Ngọc Hương dù đã được mệnh lệnh không nhúc nhích, nhưng bản năng cơ thể khiến người nàng giật cái đùi, đầu ngẩng cao, nước dãi tràn ra khoé môi. Nỗi đau này gấp mấy lần tất cả mọi thứ phía trước gộp lại, bao gồm cả khi Vương chích lấy hậu môn nàng.

Tố Vương thấy Hương động đậy liền nhíu mày, vung tay. Cơ thể nàng lần nữa lặng yên. Chỉ có khoé môi vẫn tuôn ra nước dãi không ngừng.

Đám sơn tặc nhiều chuyện đứng xem xung quanh, nhìn ban tay điêu luyện của Tố Vương mà có chút thất thần. Dân chuyên ra tay lúc nào cũng có một dạng mê hoặc. Lúc Tố Vương đâm hậu môn Ngọc Hương, cả bọn đều nứng lên hết cả. Bây giờ hắn banh lồn nàng mà đâm, cả bọn không kiềm được nữa, vừa xem vừa lấy tay sục cặc.

Lồn tơ của Ngọc Hương thật sự rất đẹp và hấp dẫn. Lông tơ lưa thưa đầy dễ thương. Lồn kín một đường kẻ e thẹn. Trông còn hấp dẫn hơn cả của Nam Sơn. Nam Sơn dù chung một màu, nhưng lại không có sự mê hoặc như Huyết Ngọc Hương. Lồn nào cũng là lồn, nhưng mỗi lồn có hương vị và sắc thái khác nhau.

Tiếng rên rỉ vang ra từ miệng Huyết Ngọc Hương. Tố Vương lần nữa nhíu mày. Hắn nhớ mình đã ra lệnh cho nàng im lặng rồi mà. Song tiếng rên không làm phiền hắn nên hắn cũng kể, giọng rên ngọt ngào và dâm đãng nghe rất vui tai.

Huyết Ngọc Hương mê mang, lòng đắm chìm trong sự tê dại mà cơn đau từ háng mang lại. Nàng quên đi khái niệm thời gian.

Tiếng vù vù như tiếng gió vang lên khắp phòng. Tố Vương dùng dục khí đẩy nhanh quá trình khô mực và tiếp nhận của làn da. Dục khí mang dấu ấn sắc đạo thấm vào mực, in vào hình xăm, vĩnh cửu lưu lại.

Sắc Đạo Thư bỗng lên tiếng: "Khắc Sắc Đạo Phế Ấn thành công. Mở khoá Sắc Đạo Phế Ấn Cấu Tạo Thuật.

Sắc Đạo Phế Ấn: Người sở hữu Sắc Đạo Phế Ấn có thể đạt được những công năng đặc biệt. Công năng của Sắc Đạo Ấn đặc dựa trên sắc tâm của người sở hữu và hình dạng của Sắc Đạo Phế Ấn.

Sắc Đạo Phế Ấn Cấu Tạo Thuật: Tiêu hao dục khí để khắc Sắc Đạo Phế Ấn lên cơ thể của một người khác."

"Cái quỷ gì?" Một dấu chấm hỏi thật to hiện lên trên đầu Tố Vương. Quyển Sắc Đạo Thư này rất kì lạ, đôi khi sẽ phản ứng lại với những hành động của hắn và cho ra những bất ngờ.

Tố Vương triệu hồi Sắc Đạo Thư, xem thông tin của Huyết Ngọc Hương.

"Sắc Nô Huyết Ngọc Hương

Tuổi: 25.

Thể chất: Tốt.

Linh căn: Không.

Kỹ năng thiên phú: Không.

Tu vi: Không.

Sắc Đạo Ấn (phế): Bỉ Ngạn Huyết Hoa.

Bỉ Ngạn Huyết Hoa: Tăng cường nhu cầu và sức gánh chịu nhục dục của cơ thể. Từ nhục dục Bỉ Ngạn kết tinh Hồng Huyết. Hồng Huyết đan nhân kết mệnh, chữa lành các vết thương trong nháy mắt."

"Ồ! Ta đang đau đầu vì không có thuật chữa thương. Dùng nàng này thay thế tạm vậy." Tố Vương nghĩ thầm.

Hắn đánh bậy đánh bạ mà mò ra được một Cấu Tạo Thuật. Trước đó hắn đã có Sắc Khu Trấn Phàm Thạch Cấu Tạo Thuật. Sau khi Sắc Đạo Phế Ấn Cấu Tạo Thuật xuất hiện thì thuật này và thuật trước gộp lại với nhau, trên Sắc Đạo Thư chỉ ghi lại ba chữ Cấu Tạo Thuật.

"Ngươi cử động được rồi. Đứng lên cho mọi người xem." Tố Vương nói.

Huyết Ngọc Hương loạng choạng đứng lên, cảm giác tê dại đến từ lồn và đít vẫn còn vấn vương khiến nàng có chút thèm. Khi nàng cúi xuống nhìn cơ thể mình, thân dưới đã có một hình xăm quyến rũ đầy chất nhục dục và dâm đãng. Rễ cây bén ra từ hậu môn, toả ra một bên mông và trải các nhánh cây xum xuê quanh đùi. Các nhánh cây rất nhỏ, phía trên có từng đoá hoa màu hồng phớt và lá cây xanh tươi, có cảm giác y hệt sức sống của thiếu nữ mới lớn. Cây ôm lấy hông như một chiếc váy và chạy ra phía trước, rồi chia nhánh hai đường. Một nhánh chạy lên bụng nhưng chỉ có cành không, không lá và hoa. Nhánh còn lại chạy đến âm hộ và nở thành một đoá hoa khác hẳn với đám còn lại. Hoa màu đỏ máu, nở rộ xung quanh âm hộ, lấy âm đạo làm nhụy. Nó như đang khiêu khích bất kì nam nhân nào quan sát, quyến rũ gã đâm dương vật của mình vào cái nhụy lồn đó.

Đám sơn tặc hơi sững ra khi thấy âm hộ đầy sức trêu chọc của Huyết Ngọc Hương, cặc người nào người nấy như được bơm thuốc, dài ra một khúc mà căng cứng như trái bóng muốn nổ. Hơi thở nam tính dồn dập khắp nơi. Huyết Ngọc Hương đang chiêm ngưỡng cơ thể bản thân, nào có để ý đến sự thay đổi hiện tại. Khi nàng ngẩng đầu lên, thấy hơn chục ánh mắt cầm thú nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống, Huyết Ngọc Hương run lẩy bẩy hai chân. Không biết nàng run vì sợ hãi hay là hưng phấn, một giọt nước nhiễu xuống từ lồn, bắn lên mặt đất.

Khuôn mặt Huyết Ngọc Hương đỏ như trái gấc, màu đỏ lan tới cổ và tận hai tai nàng, đồng sắc với đoá bỉ ngạn bên dưới. Huyết Ngọc Hương cắn nhẹ môi, mắt liếc xéo đưa tình. Nguyên đám sơn tặc đã như chó đói, nhìn thấy động tác mời gọi như thế còn ngại gì, liền lao lên.

Tố Vương đứng ra và nói: "Không được ăn. Mực xăm còn chưa khô."

Đám sơn tặc thở dài ngao ngán, nhưng không ai nói gì. Bọn họ đành quay đầu đi tìm kỹ nữ khác giải toả. Một cánh tay ôm lấy Tố Vương từ phía sau, mò lên ngực hắn mà sờ soạn. Tố Vương quay lại nhìn, đó không phải là Huyết Ngọc Hương thì là ai. Đôi mắt nàng hiện tại long lanh nước, mắt thẹn thùng đào hoa, lại không giấu sự ham muốn tình dục. Vừa có dáng vẻ ngoan hiền, lại vừa hư hỏng tột độ. Con hàng này vậy mà lại đẹp lên, có khả năng đột phá tám điểm.

Tố Vương chỉ có thể khen ngợi bản thân. Chỉ một màn ra tay của hắn mà lại có thể thay đổi một mỹ nhân quật cường nhiều đến vậy. Thợ xăm Vương quá ghê, quá ghê. Còn về cái ham muốn nhục dục không hề giấu đi của nàng ta, chắc hẳn là Bỉ Ngạn Huyết Hoa toác oai toác quái.

"Ngươi làm gì đấy?" Tố Vương cười cười.

"Vương... Tiểu nữ muốn phục thị người. Người sử dụng cơ thể tiểu nữ đi." Huyết Ngọc Hương nói. Bỉ Ngạn Huyết Hoa phóng đại nhu cầu của nàng, thêm màn tra tấn khiến nàng đam mê khổ dâm nữa. Hiện tại mà không có nam nhân nào đâm lồn, nàng hẳn phải tức chết.

Chỉ là Tố Vương thích hành hạ người khác. Ngươi không muốn ta chịch, ta càng phải chịch ngươi. Ngươi muốn ta chịch, ta bắt ngươi nhịn đến điên luôn rồi mới chịch. Đợi lồn ngươi chảy nước ba ngàn dặm. Đến lúc đó phủ phục dưới cặc ta thì càng sảng khoái. Tố Vương chỉ cần nhớ lại cái dáng vẻ kiên cường, không chịu vấy bẩn của nàng thì hắn đã vui vẻ. Hiện tại, ai cầu cặc ta vậy không biết.

"Ngoan." Tố Vương vuốt đầu nàng. "Ngươi mới xăm hình xong, không thể hoạt động mạnh. Về nghỉ ngơi đi."

Huyết Ngọc Hương mặt đáng thương, lại càng ôm chặt Tố Vương không buông. Mùi thơm cơ thể của nàng do bị kích dục nên càng nồng nặc càng dữ dội tấn công lỗ mũi Tố Vương. Nàng vậy mà bắt đầu xuất hiện một mùi hương đặc trưng.

Vũ Kim dữ dội và nồng cháy như lửa.

Hà Hoài Hân thanh mát vị cỏ cây.

Huyết Ngọc Hương thì cứ như... mùi máu. Nhưng không khiến người ngửi cảm thấy kinh tởm mà lại quyến rũ một cách ma ảo đầy quỷ dị. Một sắc đẹp đi kèm với sự đau đớn.

Tố Vương bị mùi hương tấn công, con cặc không kiềm được mà cương lên. Chỉ là mặt hắn vẫn lạnh: "Ngươi có chuyện gì?"

Huyết Ngọc Hương úp mặt vào lưng Tố Vương, thì thầm: "Nếu Vương không cần tiểu nữ hầu hạ. Ít nhất có thể... Có thể để tiểu nữ ngủ chung với Vương được không?"

Tố Vương mỉm cười: "Tất nhiên là được."