Chương 39: Đồng dâm Hà gia

Huyết Ngọc Hương dừng chân, cúi đầu chào khán giả. Hầu hết nam nhân vỗ tay, huyết gió, hào hứng không thôi. Nữ nhân thì im lặng mà đứng, ít ai có biểu hiện ủng hộ. Mọi người nhìn thấy Huyết Ngọc Nữ hí ha hí hửng chạy đến bên một thanh niên nào đó. Bọn họ rì rầm bàn tán, người dân thành Bái Lậu chẳng ai biết rõ hắn là ai.

Huyết Ngọc Hương cười tươi, nhanh chân chạy đến bàn Tố Vương. Nàng gấp rút hỏi: "Vương, người có thấy rõ không? Biểu hiện của ta như thế nào?"

Tố Vương vẫn giữ nụ cười một màu đó. Tay vuốt lấy đầu Huyết Ngọc Hương. Nhảy một màn chưa được mười lăm phút mà cày ra hai ngàn dục tính. Nàng này là một cỗ máy cày cấp không kém Vũ Kim.

"Ta thích lắm. Ngươi làm rất tốt." Tố Vương nói.

Huyết Ngọc Hương ửng đỏ mặt, bạo gan mà xà vào lòng Tố Vương. "Vương đã nói người sẽ cho ta ngủ chung. Người phải giữ lời."

Tố Vương hả hả cười, không kiêng nể ánh nhìn của đám dân xung quanh và nâng cằm Huyết Ngọc Hương lên, hôn lấy nàng. Huyết Ngọc Hương phối hợp cực kỳ, hai tay vòng ra sau eo hắn mà ôm chặt. Nàng nóng hết cả người, được Tố Vương hôn mà lồn nứng không thể tả, chỉ ước hắn đè nàng ra chịch ngay và luôn.

"Ta không bao giờ nuốt lời." Ăn cháo lưỡi Ngọc Hương đã đời xong, Tố Vương nói. Nàng ta thì sung sướng hết cỡ, ôm chặt ngực hắn và dựa đầu vào, im re không tiếng động.

Những người xung quanh nhìn thấy đôi cẩu nam nữ thì đều nghiến răng kèn kẹt. Nam nhân thì ghen tuông, vưu vật cực phẩm như Hương mà không thể ăn thì gã đàn ông nào cũng tức. Chưa kể ban nãy nàng còn múa một điệu đầy dâm đãng, khiến mọi dương vật thèm thuồng. Nữ nhân thì cảm xúc phức tạp, có chút không biết phải nghĩ sao. Công việc mất mặt như vậy mà cũng dám làm, không biết xấu hổ. Một số nữ thì mặt đo đỏ, lòng vậy mà như có như không muốn được như Hương. Một số thì chẳng hề quan tâm, làu bàu vì ai cũng xem múa, không chịu đánh bạc.

Bọn Ngô gia và Hà gia lịch sự đợi múa xong thì bắt đầu đập quán.

"Nguyễn công tử là thằng nào? Mau lăn ra đây!" Hà gia chủ, Hà Kính Đạt đạp bay một cái bàn và gào to.

Tố Vương ngó đầu nhìn sang, đôi môi khẽ cong. Đợi mãi rốt cuộc cũng tới. Công cuộc chuẩn bị gần hai tuần trời sắp kết thúc. Hắn vỗ vai Huyết Ngọc Hương, thì thầm vào tai nàng: "Tắm rửa sạch sẽ rồi đợi ở phòng ta. Tối nay Vương sẽ thoả mãn nguyện vọng của ngươi."

Huyết Ngọc Hương xúc động nhìn Tố Vương, tay che lấy miệng, đôi mắt long lanh ánh nước. Nàng hôn môi hắn một cái, tay hư hỏng bóp lấy cặc: "Thiếp đợi chàng tới hiếp."

Huyết Ngọc Hương che mặt chạy đi, lòng xấu hổ vô cùng. Nàng không thể tin được là bản thân lại trở nên thèm thuồng cơ thể Vương như thế. Chỉ mới một tuần trước mà nàng còn muốn ám sát hắn. Nhưng bảy ngày vừa qua, Hương thấy Vương cũng không đáng ghét như thế, màn tra tấn của nàng cũng không phải tra tấn, mà nó lại khiến nàng nứng nứng thế nào ấy.

Những điều này đều là do Sắc Đạo Ấn ảnh hưởng. Bỉ Ngạn Huyết Hoa là do dục khí Tố Vương chế thành, Sắc Đạo Ấn lại tăng cường ham muốn, nàng dĩ nhiên là bị thèm cơ thể hắn hơn. Cơ thể là dương, linh hồn là âm, cả hai ảnh hưởng lẫn nhau và không thể tách rời như thái cực. Cơ thể Huyết Ngọc Hương ghiền Tố Vương, tâm hồn nàng bị đồng hoá, dần yêu thương hắn dữ dội, bao nhiêu căm hờn trong quá khứ trở thành gió thoảng qua tai, không hề quan tâm nữa.

Huyết Ngọc Hương đi xong, Tố Vương bước ra. "Người không liên can, ngay lập tức rời khỏi."

Hắn toả ra một chút chân khí, tạo thành gió thổi vù vù, doạ đi đám dân thường. Bọn chúng ào ạt chạy ra ra cửa, một số phắn mất tăm, rất nhiều trốn ở gần đó mà quan sát.

"Chắc ngươi là Nguyễn công tử?" Hà Kính Đạt nói, lão ngưng trọng trước chân khí Tố Vương thả ra. Nhưng không hề tỏ ra sợ hãi.

"Chính là tại hạ." Tố Vương gật đầu. Người xung quanh rời đi hết, đám nô bộc của lầu và kỹ nữ thì rút lui về phía sau. Nơi này chỉ còn mình hắn.

"Trả con gái lại cho ta. Dập đầu tạ tội, ta bỏ qua cho ngươi." Hà Kính Đạt chỉ xuống đất, mạnh lạnh lùng nói.

Tố Vương cười ra tiếng, định mở miệng thì một lão già khác bước ra. "Ngươi tha cho hắn nhưng ta thì không. Dám lừa gạt nhi tử ta, hủy đi danh dự Ngô gia. Chặt ngươi một cánh tay thì mọi chuyện bỏ qua."

Bên cạnh lão già mới có Ngô Bá Thành run lẩy bẩy trốn sau lưng. Lão này chắc là Ngô lão gia chủ, Ngô Chiến. Kì quái, tên Đạt thì dễ nói chuyện hơn nhiều. Trong khi bọn Hà gia mới là võ gia, còn Ngô gia là phú hộ lại hung hăng cực kì. Có lẽ là vì Hà gia biết Tố Vương võ công không kém.

Tố Vương nghiêng đầu suy tư, Ngô Chiến tưởng gã sợ liền mở miệng chèn ép: "Ngươi suy nghĩ nhanh lên. Còn lề mề ta thiến ngươi."

"Ồ!" Tố Vương cũng chẳng nhiều lời, đưa ngón trỏ chỉ về hướng Ngô Chiến. Hắn vốn là đang suy tư nên giở thủ đoạn hay dùng sức mạnh chèn ép. Song hắn chuẩn bị rất tốt, cho tới hiện tại đã không cần phải trăm lối ngàn bước tính kế. Đối với võ giả, hắn đã là trùm cuối.

Sắc Lăng Thương khởi động, dục khí đạn hồng phấn bắn ra. Bọn Ngô Hà chỉ thấy ngón trỏ hắn sáng lên màu hồng sau đó sáng loá lên ở đỉnh, kèm theo một tiếng nổ đinh tai như sấm. Đầu gối Ngô lão gia chủ bị đục thủng, xương cốt vỡ tan, máu bắn tung toé. Hà Kính Đạt hoảng hồn, tốc độ dục khí đạn nhanh bằng đạn súng ngắn, mắt người vốn nhìn không thấy. Cho dù võ giả thế giới này cũng mù loà. Hà Kính Đạt không hề giải thích được Tố Vương đả thương Ngô Chiến như thế nào. Mà thứ gì người ta không hiểu, người ta sẽ càng sợ hãi.

Ngô Chiến ôm chân ngã ra sàn, miệng kêu gào đau đớn. Hà Kính Đạt nhảy lùi, đưa hai tay ép người Hà gia lui về sau, trán chảy mồ hôi như điên.

"Giết nó! Giết nó cho ta!" Ngô Chiến la lên, nhưng bọn võ giả mà hắn thuê chẳng có ai dám bước đến. Thủ đoạn của Tố Vương quá quỷ dị, một chỉ vô hình khiến chân nổ nát. Bọn chúng không chắc bản thân sẽ tránh được. Dù là được thuê nhưng mạng quan trọng hơn.

Tố Vương lại giơ ngón trỏ chỉ về đầu Ngô Chiến. Người đọc thấy hắn sa đoạ trong tình dục, đôi khi sẽ quên mất hắn là một kẻ bị bệnh tâm thần, bẩm sinh không có cảm xúc ngoại trừ dục vọng. Hiện tại hắn đã chắc chắn mọi thứ trong tầm tay nên không hề nhân nhượng như ban đầu, giơ tay nhấc chân là giết người. Nếu Ngô Chiến là một mỹ nhân, lão có thể được tha.

Đám sơn tặc nhào xuống từ trên lầu. Bốn huynh đệ Đường, Trần, Tung và Lâm đứng sát vai với Tố Vương. Lâm Vấn Phong cản lại tay Tố Vương.

"Đại ca, không cần phải đuổi cùng giết tận." Lâm Vấn Phong nói.

"Ngươi chắc chứ? Lão chính là kẻ khinh ngươi nên mới không gả con gái cho ngươi." Tố Vương buông tay. Hắn không có lòng thương cảm, không có nghĩa là hắn khát máu. Ở thế giới cũ, phim ảnh và tiểu thuyết thường mô tả kẻ như hắn giết người không gớm tay, nghiện máu tanh. Sự thật hoàn toàn khác, cần thiết thì giết, không cần sẽ tha, không có nhiều cố chấp.

"Bá Nhi rồi sẽ về với chúng ta. Nếu giết phụ thân nàng ấy thì khó hoà hợp." Vấn Phong nói.

"Ngươi nói phải." Tố Vương gật đầu. Để Ngô Bá Nhi có cơ hội hoá thành Sắc Đạo Nô thì nàng phải từ bỏ phản kháng đối với tình dục. Nếu giết cha nàng, khó mà dưỡng thành.

Hà Kính Đạt bỗng thốt lên: "Ngươi là lão chó?"

Tiểu Cẩu nháy mắt vài phát, quan sát kĩ Kính Đạt rồi nói: "Ý, lão biến thái. Ngươi là gia chủ của Hà gia?"

Bị Tiểu Cẩu gọi là lão biến thái, mặt mo của Hà Kính Đạt đỏ lên. "Biến thái gì mà biến thái. Ta đã không còn như ngày xưa!"

"Ngươi đừng có xạo! Ta mà không hiểu ngươi?" Tung Tiểu Cẩu quay sang đám Tố Vương, chỉ về Kính Đạt mà nói: "Người trong đồng đạo."

"Đồng đạo? Đồng dâm?" Lão Nhị lên tiếng.

"Không sai. Tên này ngày xưa là hái hoa tặc nổi danh của Hà Tử Ô. Ta và hắn từng đồng hành với nhau. Ta cướp tiền, hắn thì cướp người."

Đám võ giả Hà gia có cả nam lẫn nữ. Nam nhân thì nhìn nhau đầy khó hiểu. Nữ nhân thì mặt xấu hổ, nhìn gia chủ với ánh mắt ghét bỏ cực kỳ.

"Ngươi đừng ngậm máu phun người. Các cô nương đó đều là tự nguyện!" Hà Kính Đạt phun nước miếng như mưa, cãi không khác gì mấy bà bán cá ngoài chợ.

Tung Tiểu Cẩu phì cười: "Ngươi đánh xuân dược người ta. Dám ngụy biện là tự nguyện. Ta nói cho mọi người biết đấy nhé, tên này có cái đam mê..."

"Lão cẩu! Ngươi câm miệng!" Hà Kính Đạt gấp gáp hét to, nếu không phải vì Tố Vương đứng đây, lão đã lao lên cho Tiểu Cẩu một bạt tai.

"Ngươi không cần ngại." Tố Vương nói. "Bọn ta đều là biến thái. Mỗi người đều có bệnh riêng."

Hắn chỉ Vấn Phong: "Vị này cực thích chịch mẫu thân và cho mẫu thân đi chịch."

Xong đến lão Nhị và Vinh Dã. "Hai tên này toàn làm tình công khai."

Sau đó Tố Vương khoác tay lên vai Tiểu Cẩu, chỉ thẳng mặt già của lão ta. "Còn bằng hữu của ngươi, lão chó. Thì loạn luân với nữ nhi."

Hà Kính Đạt sững sờ. Đám Hà Ngô hít sâu, tâm thần choáng váng vì độ suy đồi của nhóm Tố Vương.

"Ta nha thì ăn hết từ trẻ đến già, miễn là xinh đẹp. Mẫu thân hắn ta đã chơi. Nữ nhi lão ta cũng chơi qua." Tố Vương nói về Vũ Kim và Nam Sơn. "Nên cùng là đồng dâm nên ngươi không cần ngại."

Ngón tay già của Hà Kính Đạt run lẩy bẩy mà chỉ vào Tung Tiểu Cẩu. "Ngươi lại dám chịch nữ nhi của chính mình. Đúng là không bằng cầm thú."

Tiểu Cẩu hất cằm cực kì huênh hoang. "Ta với nữ nhi làm tình có gì sai. Nàng sướng, ta cũng sướng, nàng thích, ta cũng thích. Đừng có dùng cái đạo đức tầm thường mà chỉ trích ta. Ngươi nên nhớ, chính bản thân ngươi cũng không kém. Ngày đó bao nhiêu nữ phụ mang thai bị ngươi làm nhục có cần ta kể tên ra không?"

Đám người Hà gia bỗng kéo dài khoảng cách với Hà Kính Đạt. Một nữ võ giả che trán, ngã ra sàn bất tỉnh vì quá bất ngờ.

"Các ngươi! Các ngươi!" Hà Kính Đạt trợn to mắt nhìn đám tộc nhân của mình. "Các ngươi đừng có mà làm ngụy quân tử. Đều là huynh muội với nhau vậy mà chịch choạng loạn xì ngầu.

Hai người các ngươi. Hà Như Lan. Hà Quang Lê. Cứ mỗi lần luyện võ xong hai ngươi lại trốn vào nhà tắm hí ha hí hửng đừng tưởng ta không biết.

Còn ngươi. Hà Thủy Tinh. Tối nào ngươi cũng lột hết quần áo, để lồn trần mà luyện khinh công, đám nam nhi nhìn lén ngươi miết.

Ngươi. Ngươi. Và ngươi nữa. Kẻ chơi bầy đàn, con loạn luân với cha chồng, đứa chơi luôn em vợ.

Ai khác thì có quyền khinh bỉ ta chứ Hà gia thì không có người nào có tư cách. Các ngươi đều là một đám biến thái."

Lần này thì đến lượt bên sơn tặc đờ cả ra. Bọn họ tưởng bản thân mình đã đặc biệt. Ai ngờ cái gia tộc này độc đáo không kém. Đám người Hà gia thì thi nhau xấu hổ, người thì gãi đầu, kẻ huýt gió giả vờ không nghe thấy gì. Đám con gái thì che hết cả mặt, mắt lén lút nhìn xuyên kẽ hở.

"Vãi đạn." Tố Vương lau mồ hôi. Hắn tiếp cận Hà Kính Đạt khiến lão giật bắn cả mình, hồn muốn lìa khỏi xác. Hắn vỗ vai lão. "Vị huynh đệ khác họ cùng chí này, có hứng thú gia nhập sơn tặc không?"

Hà Kính Đạt mơ màng, đầu quay mòng mòng. Hắn vốn là đến đòi con gái về, sao lại khui hết chuyện xấu của nhà mình ra rồi.