Chương 1: some 1

“Anh Phú….” An vừa vào cửa đã thở hồng hộc, người cậu mồ hôi mồ kê. Anh Phú cũng mừng rỡ đứng dậy, xem ra anh cũng đang chờ người yêu đi học về để

báo một tn ggì đó.

“Vợ về rồi, hay quá, anh Định có rủ về quê tránh dịch với ảnh, hai đứa mgình

luôn ấy.” Anh Phú không thể chờ mà nói ra luôn.

“Hả?” An khựng lại rồi cậu nhăn trán, “Chết, em…em phải đi hỗ trợ cho khu

cách ly gần trường em rồi, em tnh nguyện đi, đang thiếu nhân lực nhiều lắm.”

“HẢ?” Tới phiên anh Phú trố mắt. “Em…em đi liền luôn hả?”

“Dạ, nên em mới chạy về báo cho anh biết này, ở nhà ngoan nhé, tự nấu hay

mua ggì ăn đi, em xong sẽ về với chồng em.”

“Em đi bao lâu?”

“Dạ 21 ngày.”

“TRỜI….”

“Còn…còn…vụ đi về quê tránh dịch, anh rể em, anh Định mới gọi cho anh ở chỗ

làm, nên anh chạy về nhà soạn đồ, rủ tụi mgình theo ảnh về quê tránh dịch, có cả

Đức, Tâm, Hiệp nữa, ai cũng có cặp, em bỏ anh đi 1 mgình???”

“Em giúp xã hội, giúp đồng bào mà anh, thôi, chịu khó đi một mgình đi, ngoan.”

An đưa tay nựng má anh Phú một cái.

“Nhưng….” Anh Phú đơ người ra.

“Thôi, em phải lấy vài vật dụng cá nhân rồi đi lên chỗ cách ly nhanh, ở nhà tự

chăm sóc bản thân nhé, ba tuần sau gặp lại chồng đít nhêu của em.” An đi lên

lầu, năm phút sau đeo cái balo nhỏ gọn đi xuống hôn lên má anh Phú một cái rồi

đi mất tỉnh bơ. Để lại anh Phú với vẻ mặt bàng hoàng khó tả.

“Phú đi một mgình hả?” Bên kia đầu dây là anh Định.

“Ừ…AN…An….nó bận đi hỗ trợ cho khu cách ly gần trường…”

“Tiếc nhỉ, đi một mgình thgì ngồi xem tụi này đụ nhau thôi, không được tham gia

nhé.” Tiếng anh Duy xen vào rồi ảnh cười.

“Không ấy Phú ở nhà vậy…” Anh Định đành nói.

“Trời, bỏ rơi tôi hả? Anh em ggì kgì cục vậy?”

“Thgì lúc đầu tnh là có An thgì Phú có người để làm tnh chung, chứ giờ An không

đi, Phú ngồi thủ dâm một mgình hả?” Anh Định đáp.

“Thế….thế…làm sao giờ…Phú muốn đi…sẵn về quê hít thở không khí trong lành,

ở SG nguy hiểm quá.”

“Thế coi có bạn bè thân thiết ggì rủ theo đi cho có cặp.” Anh Định nói rồi cúp

máy.

“ALO? ALO?” Anh Phú thở dài, rồi tự nhiên ảnh nhíu chân mày đen rậm của

mgình rồi tức tốc mặc lại bộ đồ công an giao thông, lao ra xe phóng thẳng đến

chỗ làm, trụ sở công an giao thông quận 3.

“Kiệt, Kiệt ơi…” Anh Phú vừa xộc thẳng vào phòng vừa gọi tên.

Kiệt, anh công an giao thông tướng tá bảnh bao đang ngồi gác chân lên ghế

trong căn phòng làm việc của mgình, tay bấm bấm điện thoại.

Kiệt năm nay 25 tuổi, là một trong những công an giao thông ưa nhgìn nhất ở trụ

sở quận 3, anh cao 1m78, cân nặng 75kg khiến vóc dáng anh nhgìn rắn chắc

menly vô cùng.

“Rãnh không? Đi với anh.” Anh Phú mừng rỡ.

“Đi bắt xe nữa hả?” Kiệt nói mà mắt cứ dán chặt vào màn hgình điện thoại.

“Không, đi về quê chơi với anh.”

“Về quê??? Bao lâu?”

“Tầm vài tuần.”

“Đâu có được, em còn bạn gái ở trên đây.” Kiệt lúc này mới đưa mắt nhgìn anh

Phú. “Mà An đâu? Nó không đi với anh à?”

“Nó đi tnh nguyện hỗ trợ khu cách ly rồi, nên anh rủ em, không là anh phải đi

một mgình…hoặc là bị bỏ ở nhà….”

“Tại sao phải rủ em?” Thằng Kiệt nhíu mày nhgìn anh Phú, nó là đồng nghiệp duy

nhất thân thiết với anh Phú đến mức anh nói cho nó biết anh là gay.

“Thgì…thgì…mấy người kia…đi có cặp không à…anh đi một mgình…”

“Là kêu em thế chỗ An làm bồ anh?”

“Kh..không…phải….vậy…” Anh Phú lúng túng.

Thằng Kiệt đứng dậy, nó chỉnh lại quần áo rồi đi tới nhgìn thẳng vào mắt anh

Phú, nó cao ngang với anh, cũng 1m78, mông nó không bự bằng anh nhưng rắn

chắc hơn, tròn theo kiểu có cơ bắp hơn, người nó thgì săn chắc, cặp vú không nở nang bằng anh Phú nhưng cũng múi múi vuông vuông có chút căng căng ra

ngoài lớp áo.

“Xem ra anh cũng bí lắm mới rủ thằng trai thẳng này đi theo nhỉ?” Nó nhe răng

cười.

“Thgì…thgì mày giúp anh đi….sau này anh cho mày đi theo đứng ở mấy chỗ ngon.”

Anh Phú cố tm cách dụ thằng đồng nghiệp.

“Em theo thgì …cũng được…quan trọng là coi anh, anh Phú, anh tôi có lòng với

thằng em này không đã.”

“Em muốn bao nhiêu?” Anh Phú hỏi ngay.

Thằng Kiệt chỉ cười một cái rồi nó đi lại cái bàn, đặt mông ngồi lên mặt bàn, hai

chân dang rộng khoe ra đụm quần căng cứng của mgình. Nó hất đầu về phía cửa.

“Ra khóa cửa lại đi.”

Anh Phú tuy khó hiểu nhưng cũng làm theo.

Cạch một tếngg Cửa đã được khóa chặt, giờ này cũng là giờ nghỉ trưa, cho nên

cũng ít ai làm phiền đến ai.

“QUỲ XUỐNG.”

“HẢ?”

“Em nói anh quỳ xuống.” Thằng Kiệt ra lệnh, vẻ mặt hếch lên rất đểu giả.

“Tại sao anh phải quỳ?”

“Anh quỳ hoặc là anh đi một mình."