Chương 14 : Mẹ Con Mù {H++++}

“Hoan nghênh cô khiêu chiến bất cứ lúc nào. Kiến thức về luật pháp của cô cũng có lợi cho tôi lắm đấy, chi bằng cô cứ đến nhà tôi ở đi, chúng ta có thể cùng nhau bàn luận thêm, cùng nhau học tập.”

Thừa Minh mỉm cười đưa ra lời đề nghị.

“Cũng được.”

nữ cảnh sát giao thông hơi suy nghĩ một chút liền đáp ứng, cầm lấy địa chỉ Thừa Minh đưa cho, một đường thẳng đến nhà Thừa Minh, tinh dịch từ tiểu huyệt chảy dài xuống, dọc theo tất chân...

** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***

Giải quyết xong việc với nữ cảnh sát, Thừa Minh tiếp tục đi dạo trên đường cái, hắn xem mình như là trạm đổ tinh dịch di động.

“Cô bé kia bị làm sao vậy nhỉ?”

Thừa Minh kinh ngạc nói.

Một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang ngồi khóc thút thít ở bên đường, xuyên qua hai chân ngồi tách ra của cô bé, Thừa Minh có thể thấy rõ ràng chiếc quần lót màu trắng.

“Cô bé à, em làm sao thế, sao lại ngồi khóc ở đây?”

Thừa Minh đi qua hỏi. Bé gái ngẩng đầu lên làm lộ ra một gương mặt kiều diễm xinh đẹp, nức nở nói:

“Em, em không tìm thấy mẹ mình.”

Trong lòng Thừa Minh tự cảm thấy kỳ quái, mở miệng hỏi:

“Em không biết nhà mình ở đâu à? Sao không tự đi về?”

Nghe được câu hỏi của Thừa Minh , bé gái lại cúi gập đầu, thận trọng nói:

“Em không nhìn thấy đường.”

Thừa Minh nâng cằm của cô bé lên, cẩn thận quan sát gương mặt bé gái. Quả nhiên, mặc dù đôi mắt rất to cùng xinh đẹp, nhưng lại thiếu mất đi tia thần thái và linh động.

“Bé à, em tên gì? Anh sẽ giúp em đi tìm mẹ.”

Thừa Minh đột nhiên nổi lên một suy nghĩ tà ác, trong lòng tự nhủ, không được, tuyệt đối không được.

“Hay quá, cảm ơn anh, em tên là Tại Khiết.”

bé con cao hứng nói.

“Khụ khụ.”

Thừa Minh bị sặc đến ho thành tiếng.

“Cái gì? Em tên là Ngự Tỷ?”

*Ngự tỷ: được hiểu đó là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực. Vì hai từ đồng âm nên bị nghe lầm.

“Đúng vậy ạ, em tên là Tại Khiết, sao thế anh?”

Bé con tò mò hỏi lại, không hiểu sao Thừa Minh lại phản ứng như vậy.

“À ha ha, không có gì cả.”

Thừa Minh vội vàng ôm lấy bé con “ngự tỷ”, giúp cô bé tìm mẹ.

Thừa Minh một mặt đem côn thịt cắm ở giữa bắp đùi trắng nõn của bé con, một mặt hỏi cô bé những chuyện liên quan đến mẹ em. Tại Khiết nhìn thấy giữa hai chân mình mọc ra một cây nấm lớn, không biết là gì nên dùng tay gảy gảy, còn dùng răng và lưỡi liếm láp một chút, kết quả bị đầu của cây nấm bắn ra một loạt chất lỏng dính hết lên mặt. Bé con liếm liếm chất lỏng ở trên miệng, chẹp chẹp không ngừng, tựa như cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, liền vui vẻ liếm ăn...

Thừa Minh từ miệng của Tại Khiết mà biết được rằng, bệnh mù này của em là do di truyền từ nhà mình. Gia tộc của em giống như đã bị nguyền rủa, tất cả nữ giới trong nhà đều trổ mã như hoa như ngọc, thậm chí từ 60 tuổi trở về sau mới bắt đầu già yếu. Đổi ngược lại là từ 10 tuổi trở đi thị lực sẽ dần dần bị biến mất. Cô bé Tại Khiết còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút, mẹ của em thì đã bị mù triệt để rồi.

Lấy năng lực hiện tại của Thừa Minh, muốn giải trừ mấy cái nguyền rủa như này đương nhiên là dễ như trở bàn tay, có điều... hắn không định làm như vậy, ngược lại trong lòng đang nảy sinh một ý nghĩ mới. Thừa Minh đi tới trạm xe buýt, trên trạm ngồi đợi xe có một người phụ nữ đang ngồi. Theo như lời mô tả của Tại Khiết, trên người mặc một bộ đồng phục học sinh không vừa vặn.

Áo sơ mi nhỏ hẹp, theo nhịp hô hấp mà bộ ngực bên trong trập trùng lên xuống, một đôi cự nhũ tựa hồ muốn phá tan sự trói buộc của áo sơ mi.

Phía dưới vẫn là áo đóng thùng với chiếc váy học sinh ngắn cũn cỡn, thêm tất vải và giày da đen. Có điều, đôi chân nhỏ của thiếu phụ ở bên trong đôi giày da chặt chẽ coi bộ cũng không dễ chịu gì cho lắm.

Thừa Minh rốt cuộc nhìn không được nữa, buông Tại Khiết xuống, căn dặn con bé không nên chạy loạn khắp noi, sau đó dứt khoát đi về hướng mẹ của Tại Khiết.

Thừa Minh đi đến trước mặt mẹ của Tại Khiết, một phát giật phanh chỗ nút thắc ở ngực áo sơ mi xuống, một đôi cự nhũ cùng bắn ra ngoài, rơi vào tay của Thừa Minh.

“Xin hỏi anh tìm tôi là có việc gì vậy?”

Mẹ Tại Khiết cảm thấy có người đến trước mặt, nên lễ phép hỏi.

Thừa Minh vừa vuốt cự nhũ của mẹ Tại Khiết, vừa nói:

“Cô chính là mẹ của Tại Khiết sao? Con gái của cô đang đi tìm cô đó.”

“Cái gì? Con gái tôi bây giờ ở đâu rồi?”

Mẹ Tại Khiết đứng dậy từ chỗ ngồi, dồn dập hỏi.

“Con gái của cô bây giờ không có ở đây, có điều tôi đã nói với con bé rồi, một lát nữa sẽ đến liền thôi, không cần gấp, đợi một chút.”

Thừa Minh an ủi vài câu, bỗng nhiên chạy tới phía sau mẹ Tại Khiết, ngồi xuống trên trạm ngồi đợi.

“Vậy là được rồi.”

Mẹ Tại Khiết biết được con gái cũng không có ở đây, khí lực trên người giống như bị rút sạch vậy, lần nữa ngồi xuống.

Mà lúc này Thừa Minh đang ngồi ở sau lưng cô, đem côn thịt dựng đứng của mình nhắm thẳng vào tiểu huyệt của mẹ Tại Khiết. Sau đó... “Phốc phốc.”

“A~”

Mẹ Tại Khiết rít lên một tiếng, Thừa Minh tiến vào âm đạo cô từ phía sau, liên tục rút ra đút vào.

“Ui... Vừa rồi sao lại không phát hiện ra... chỗ ngồi trên ghế dài lại có cái gai thô như vậy chứ.”

Mẹ Tại Khiết không rõ nội tình, trong lòng âm thầm tự trách.

“Phu nhân, cô sao rồi?”

Thừa Minh ở sau lưng mẹ Tại Khiết tiếp tục xoa lấy vú của cô, làm bộ làm tịch hỏi han, dưới hông côn thịt đẩy lấy không ngừng.

“Ách, cũng không có gì cả... ưm... chỉ là một cái gai thôi... a~”

Mẹ Tại Khiết thở gấp trả lời câu hỏi của Thừa Minh.

“Vậy là tốt rồi, thừa dịp con gái của cô còn chưa tới, tôi dạy cô cách xoa nắn vú để bảo vệ sức khỏe nhé?”

Thừa Minh vỗ vỗ cự nhũ của mẹ Tại Khiết, đưa ra lời đề nghị.

Mẹ Tại Khiết sửng sốt một chút, chưa kịp phản ứng gì cả, có điều trong đầu một suy nghĩ kỳ quái lướt qua, cô nghĩ tới gì đó rồi nói:

“Được, vật chúng ta bắt đầu đi.”

Chỗ giao hợp giữa mẹ Tại Khiết và Thừa Minh không xa rời nhau tí nào, xoay ngược một vòng đến đối diện Thừa Minh. Đem một đôi cự nhũ dâng lên trước mặt Thừa Minh, như mời gọi hắn thưởng thức. Tiến hành “xoa nắn vú để bảo vệ sức khỏe” không bao lâu, ở dưới động liên tục kết hợp với kích thích phía trên, Thừa Minh đem tinh dịch mình rót vào bên trong mẹ Tại Khiết. Kết thúc co rúm, Thừa Minh ôm mẹ Tại Khiết vào trong ngực vuốt ve an ủi, chờ Tại Khiết đến.

Cuối cùng, cô bé Tại Khiết không thể chịu nổi tịch mịch, đi tới chỗ Thừa Minh và mẹ mình.

“Mẹ ơi, anh ơi, tốt quá cuối cùng cũng tìm thấy hai người!”

Tại Khiết hưng phấn nói.

“Mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi.”

Tại Khiết có chút mệt mỏi, lôi kéo tay mẹ mình muốn đi về nhà.

“Được, chúng ta đi thôi.”

Nắm ngược lại tay Tại Khiết, hai mẹ con tính rời đi, chợt cô nhớ ra cái gì đó.

“ Anh Thừa Minh, tôi có một yêu cầu có hơi quá đáng, có thể sẽ gây phiền phức cho anh, anh có thể đáp ứng tôi không?”

Cô không nhìn thấy tay Thừa Minh, chỉ có thể bắt lấy hai tay Thừa Minh để ở trước ngực, xem đó như là thành ý của mình.

“Cứ nói đi, nếu như không phải chuyện gì quá khó, tôi sẽ cố gắng hết sức mình.”

Thừa Minh không chút khách khí xoa nắn vú của mẹ Tại Khiết.

“Chuyện là như thế này, Tại Khiết vẫn luôn muốn đến khu vui chơi để chơi, thế nhưng bố con bé lại luôn bận rộn công việc, hơn mấy tháng cũng chưa chắc có thể về nhà được một lần. Mà tôi và con bé bởi vì đôi mắt này nên không thể tự mình đi chơi được, cần phải có người dẫn đi mới được, nhưng mãi vẫn chưa tìm được người có thể tin tưởng được, bây giờ lại gặp anh. Phẩm đức và sự uyên bác của anh đều làm tôi nể phục không thôi, anh có thể giúp con gái của tôi hoàn thành tâm nguyện không?”

Mẹ Tại Khiết đem hai tay Thừa Minh gắt gao đặt trên đôi cự nhũ của mình, khẩn thiết thỉnh cầu nói.

“Tôi đương nhiên là rất sẵn lòng giúp cô rồi, hay là như vậy đi, nếu như ngày mai cô rảnh thì tôi sẽ đến nhà đón cô, chúng ta cùng đi công viên giải trí chơi.”

Thừa Minh cười dâm nói.

“Được, thật sự rất cảm ơn anh.”

Mẹ Tại Khiết nói, để lại địa chỉ nhà cho Thừa Minh, rồi dắt tay Tại Khiết đi về nhà...