Chương 1: Thái tử tỷ phu và cô em vợ (1)

Dung Hỷ phụng chỉ tiến cung chăm sóc hoàng thái tôn.

Tỷ tỷ của Dung Hỷ- thái tử phi Dung Hoan, mấy ngày trước đã qua đời.

Dung Hỷ và Dung Hoan tỷ muội tình thâm, Dung phu nhân vốn dĩ không muốn con gái mình phải dấn thân vào nơi nước đục Đông Cung, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào chịu nổi cảnh con gái lớn khóc sưng cả mắt, thê lương khẩn cầu.

Dung phu nhân rất hổ thẹn với con gái lớn của mình.

Năm đó, biết rõ bên cạnh Thái tử có một người tình không môn đăng hộ đối, Thái tử nhiều lần vì nàng ta mà ngỗ nghịch với Hoàng thượng, hai cha con cãi nhau không thoải mái chút nào, thậm chí còn có không ít tin đồn Hoàng thượng muốn phế Thái tử. Tất nhiên là những tin đồn này đều đã bị dập tắt, Hoàng thượng cũng trừng trị những kẻ khua môi múa mép coi như cảnh cáo, nhưng rốt cuộc cũng khiến mọi người băn khoăn và xem xét Thái tử nhiều hơn.

Nhà họ Dung khi đó cũng đang cần tạo dựng một chỗ đứng vững chắc trong kinh thành.

Thế nên, sau khi thương lượng với chồng, cho dù có miễn cưỡng như thế nào thì Dung phu nhân vẫn quyết đưa con gái vào Đông Cung, trở thành thái tử phi tưởng chừng như tôn quý nhưng sự thật lại chỉ có thể nuốt ấm ức vào trong.

Ngay cả khi sau này Dung Tương nói cho Dung phu nhân biết, danh hiệu thái tử phi là do Dung Hoan cố gắng dành được thì Dung phu nhân cũng không tin. Bà cảm thấy cô con gái lạnh lùng của mình chắc chắn sẽ không thể nào yêu vị Thái tử phong lưu thành thói như thế kia được. Bà nghĩ Dung Tương nói vậy chỉ để an ủi mình mà thôi.

Thực ra, Thái tử có ngoại hình như rồng như phượng, người thường không thể nào sánh bằng. Nếu như không phải chuyện của hắn với người phụ nữ kia gây ra động tĩnh quá lớn thì chắc chắn sẽ có không ít nữ tử nhà quyền quý say mê hắn.

Thái tử do Hoàng hậu sinh ra, mười tuổi đã được phong làm Thái tử, mặc dù không được Hoàng đế sủng ái như Tĩnh Vương do Thục phi sinh ra, nhưng cũng được dốc lòng dạy dỗ. Nếu như không phải sau này xảy ra chuyện kia thì vị trí Thái tử phi chắc chắn không tới phiên con gái của Dung Tương.

Cũng chính vì lí do đó, mà cho dù Dung Hoan xinh đẹp mĩ miều, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng lại không được Thái tử coi trọng. Thậm chí, đêm tân hôn, Thái tử cũng lạnh mặt với Dung Hoan. Sau khi làm qua loa mọi chuyện, Thái tử đã lập tức đến nơi ở của người tình- người sau khi Thái tử đại hôn đã được phong làm Phụng nghi.

Sau đó, Thái tử vì chuyện này mà bị Hoàng thượng hung hăng trách phạt một phen, nhưng những ngày tháng sau này của Dung Hoan cũng không vì như thế mà tốt đẹp lên.

Bên cạnh Thái tử còn có hai lương đệ có bối cảnh tốt hơn Dung Hoan, một lương viện bối cảnh gia thế tương đương Dung Hoan. Còn có hai chiêu huấn là bạn từ nhỏ, cũng là người đầu tiên cùng hắn mây mưa. Cuối cùng, còn cả phụng nghi mà Thái tử vô cùng sủng ái, cuộc sống thường ngày của Dung Hoan thực sự vô cùng vất vả.

(Lương đệ, lương viện, chiêu huấn, phụng nghi là những tước vị của tiểu thiếp của Thái tử. Đứng đầu Đông Cung là Thái tử phi, sau đó đến lương đệ, lương viện...)

May mà sau này Dung Hoan đã quyết định tranh đua, hạ sinh cho Thái tử một hoàng thái tôn, được Hoàng thượng yêu thương hết mực. Lúc này mối quan hệ của Dung Hoan và Thái tử đã hòa hợp hơn rất nhiều, nhưng Dung Hoan lúc này đã yêu thương Thái tử sâu sắc, không hài lòng với tình cảnh như hiện tại.

Hơn nữa, nàng còn biết được một bí mật.

Đây là một mối nhân duyên mà nàng xứng đáng có được.

Nỗi uất ức đã phải nín nhịn bao lâu, cộng thêm việc suy nghĩ quá nhiều, khiến lúc Dung Hoan sinh hạ hoàng thái tôn đã gặp phải nguy hiểm. Có lẽ cũng từ lúc đó, Thái tử mới bắt đầu để ý đến người Thái tử phi luôn âm thầm lo lắng mọi chuyện trong Đông cung như vậy. Hắn nhận ra nàng là một người phụ nữ dịu dàng nhưng lại kiên cường, cho dù có khó khăn thế nào cũng không phàn nàn lấy một câu.

Sau đó, Thái tử bắt đầu đối xử tốt hơn với Thái tử phi, sự sủng ái với phụng nghi không được như xưa nữa, thậm chí hàng tháng còn cùng Thái tử phi quay về Dung phủ một chuyến. Nhìn thấy Thái tử hồi tâm chuyển ý như thế, người vui mừng nhất không chỉ là Hoàng hậu mà còn là Dung phu nhân.

Bà cảm thấy con gái lớn của mình cuối cùng cũng chờ được mưa tạnh, nhìn thấy cầu vồng.

Nhưng cuộc sống hạnh phúc của phu thê Thái tử kéo dài không quá hai năm. Một ngày kia, Dung phu nhân nhận được tin báo từ tỳ nữ Thanh Cúc bên cạnh Thái tử phi, nói Thái tử phi và Thái tử không biết tại sao lại cãi nhau cả một đêm, sau đó Thái tử tức giận bỏ đi. Thanh Cúc vào trong phòng xem tình hình thế nào thì đã thấy Dung Hoan ngất xỉu bên trong.

Dung phu nhân lo lắng cho con gái nên lập tức chạy đến phủ Thái tử, đúng lúc gặp ngự y tới khám bệnh cho nàng. Dung Hoan đã mang thai, lại còn là thai đôi.

Thái y cũng nói rõ, di chứng của lần mang thai lần trước vẫn chưa hết, lần này Dung Hoan lại mang thai đôi, vừa to vừa nặng, chỉ sợ là sẽ gặp đại nạn.

Kể từ sau khi cãi nhau với thái tử, sắc mặt Dung Hoan càng ngày càng kém, cả người thiếu sức sống.

Dung phu nhân đau lòng vô cùng.

Bà đã khuyên nhủ con gái không biết bao nhiêu lần, từ bỏ cái thai trong bụng đi, nhưng Dung Hoan lại lắc đầu cương quyết: “Nương, con biết nương tốt với con, nhưng con sẽ không bỏ đứa bé trong bụng đâu.”

Dung mẫu nhìn con gái mình, chỉ tiếc hận sắt không thành thép.

Dung Hoan bất đắc dĩ cười khổ, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ thực vẫn luôn tích tụ trong lòng: “ Nương, người phụ nữ kia mang thai rồi.”

Dung mẫu sửng sốt, một lúc sau mới ý thức lại được: “Con... Con đang nói Dương phụng nghi?”

Dung Hoan gật đầu.

Dung phu nhân nghe thế thì sắc mặt tái nhợt, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Cho dù có mang thai thì có thể như thế nào được chứ? Dù sao cũng là con của tiểu thiếp mà thôi.”

Dung Hoan nghe Dung phu nhân nói thế thì gật đầu: “Đúng vậy, dù sao cũng chỉ là con của tiểu thiếp.”

Giây tiếp theo, nàng lại nói tiếp: “Nương, nhưng người phải biết, gần đây, Thái tử đã vì chuyện Quách lương viện sảy thai mà oán trách con rất nhiều.

Dung Hoan kể cho Dung phu nhân biết nguyên nhân mình và Thái tử cãi nhau hôm trước.

Dung phu nhân nghe thế thì ngẩn người: “Nhưng rõ ràng là nàng ta tự...”

Cuối mùa thu năm ngoái, Quách lương viện có thai, Thái tử vô cùng vui vẻ. Thái tử đã thành thân hơn bốn năm rồi, nhưng ngoài hoàng thái tôn thì không còn đứa con nào khác, những người trong phủ Thái tử đều không mang thai. Nhưng những người khác như Tĩnh vương, Văn vương, Thành vương đều đã có ít nhất một trai một gái rồi.

Thái tử ban đầu còn có thể bình tĩnh, nhưng sau đó thì cũng bắt đầu sốt ruột.

Thái tử có không ít thê thiếp, đời sống sinh hoạt cũng không có vấn đề gì, nếu như chỉ có một đứa con thì thực sự không hợp tình hợp lý.

“Nương, chắc người không biết... Trong phủ tung tin đồn, nói con hạ dược người phụ nữ đó...”

Dược sảy thai.

Dung mẫu nghe xong thì sắc mặt tái nhợt.

“Sao lại có chuyện như thế... Con...”

“Nương, người nhỏ tiếng một chút.”

Dung Hoan cầm tay mẫu thân.

“Nương, người cảm thấy con là người như vậy sao?”

Dung mẫu nghe thế thỉ ngẩn người.

Bà cúi đầu nhìn bàn tay gầy guộc của con gái, lần đầu tiên phát hiện, thì ra mình chưa từng hiểu rõ về cô con gái lớn này.