Chương 1: Tài Xế Lái Xe Mới - Vương Bằng.

"Từ Phó giám đốc, người này là lái xe mới tới, tên Vương Bằng, từ hôm nay trở đi thay thế Trần Bá đưa đón ngài. Thông tin cá nhân của hắn đã được gửi đến cho ngài rồi."

Đứng sau lưng thư ký xinh đẹp là một gã đàn ông tướng mạo xấu xí, dáng người đầy gò, trông chỉ cao khoảng chừng 1m6.

Thân thể thấp bé như thế lại còn quả đầu húi cua, hai hốc mắt sâu hoắm, hơn nữa hai gò má cao khiến cho khuôn mặt vốn gầy gò càng thêm xấu xí. Thiết nghĩ, nếu mắt kính hắn đeo thời trang hơn chút thì có lẽ sẽ khiến cảm quan người khác dễ chịu hơn chút. Có lẽ tôi quá chăm chú nhìn, khiến Vương Bằng vẫn luôn cúi đầu nhìn hai mũi giày, không dám nhìn thẳng vào tôi.

"Tốt quá rồi, tên là Vương Bằng sao? Thật là một cái tên quen thuộc, rất thông dụng, ở đâu cũng có thể nghe qua, mặc kệ như thế nào, hôm nay làm phiền ngươi rồi, làm rất tốt, quả là người trẻ tuổi."

"Đúng, đúng, tôi sẽ hoàn thành tốt công việc thưa ông." Vương Bằng đáp lời với bộ dạng vô cùng khẩn trương.

"Tốt lắm, ngươi đi nghỉ trước đi , đợi chạng vạng sáu giờ, nhờ ngươi lần nữa đưa ta trở về nhà." Tôi phất phất tay, Vương Bằng liền đáp lại một tiếng “dạ”.

Tôi quay lại giao phó công việc cho thư ký “ Trở lại phòng làm việc của ta, sắp xếp một cái phòng nhỏ cho hắn nghỉ ngơi đi. Ta còn phải xem tiếp văn kiện còn dang dở. Đã bốn mươi lăm tuổi rồi, thể lực đã không còn tốt như lúc trẻ nữa rồi. Không thể một bên nghe cấp dưới báo cáo, một bên xem văn kiện”.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ánh nắng chiều đã lóng lánh chiếu rọi qua ô cửa sổ sát đất của văn phòng. Nhìn xuống đồng hồ đã hiện 6h30’. Thầm nghĩ hôm nay cứ như vậy đi, ngày mai còn có cuộc họp, sáng sớm còn phải chuẩn bị nội dung báo cáo với giám đốc. Tôi vớ lấy điện thoại nội bộ trên bàn, vừa vang lên hai tiếng Vương Bằng đã nhận ra ngay đó là tôi, trực tiếp đáp lại “ Phó giám đốc vẫn ổn chứ, tôi sẽ lập tức qua đó”. Không đến 1 phút đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi mang theo cặp tài liệu, vẫy vẫy tay ý bảo hắn xuống lầu lấy xe đợi tôi. Từ lúc mở cổng, đi vào thang máy hay lúc mở cửa xe. Tôi để ý Vương Bằng vẫn luôn cúi người hèn mọn, mắt đăm đăm nhìn mũi giày, không giây phút nào dám ngước lên nhìn thằng vào tôi.

"Phó giám đốc, xin hỏi bây giờ ta đi đâu ạ?" Vương Bằng thông qua kính chiếu hậu của chiếc Benz E550 nhìn thẳng vào tôi. Đây là lần đầu tiên ánh mắt của tôi và hắn vừa vặn chạm nhau. Đôi mắt hắn vốn như hai khe hẹp bỗng mở to. thật kỳ lạ. Đúng vậy, đồng tử của Vương Bằng bỗng dưng có màu đỏ, phải chăng do phản xạ gây ra? Tôi cũng để ý rằng kiểu dáng của gương chiếu hậu dường như đã thay đổi, đó là kiểu có thấu kính đặc biệt rộng, tôi chìm trong suy nghĩ ngờ vực ấy. Bỗng nhiễn cảm thấy chóng mặt, không biết hôm nay có phải do làm việc mệt quá hay không. và cảm thấy chóng mặt. Tai tôi ù đi, không còn nghe rõ Vương Bằng đang nói gì nữa.

"Phó giám đốc, ngài vẫn ổn đó chứ?"

Một lúc sau, cơn chóng mặt cuối cùng cũng giảm bớt, tôi lại bắt gặp ánh mắt của Vương Bằng trong gương chiếu hậu, đồng tử của Vương Bằng đã đen trở lại, có lẽ đó chỉ là phản chiếu.

"Không sao, không sao, cứ chở tôi về nhà. Đây là lần đầu tiên anh lái xe, chỉ cần đi theo điểm định vị do hệ thống định vị trên xe thiết lập."

“Được ạ, Phó giám đốc, chẳng là ta tôi định thuận tiện đến đón phu nhân cùng về nhà luôn, tôi đã xem định vị, ta có thể đến đó bằng đường vòng, chỉ tốn thêm 10 phút thôi.

"Tốt, vậy chúng ta hãy ghé qua chở nàng một đoạn. Tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô ấy." Không đợi tôi nói xong, Vương Bằng đã cài đặt điều hướng và di chuyển cần số một cách gọn gàng. Sau khi chuyển sang số D, nhanh chóng lái xe ra khỏi tầng hầm.