Chương 6: Trời xui đất khiến

Chương 6: Trời xui đất khiến

Không biết có phải là do quá đa tâm hay không mà Lê Tuyết phát hiện có một đôi mắt rực lửa cách đó không xa luôn nhìn chằm chằm vào mình một cách đắm say, chàng trai mang ba lô, dáng người cao thẳng, môi đỏ răng trắng và khuôn mặt như ngọc, có thể xem là một thanh niên đẹp trai, có điều cô ta cũng đã quen với ánh mắt nóng bỏng của đàn ông, cho nên cũng thản nhiên kéo em chồng Trần Hiểu Mẫn và Huỳnh Kim Ngân về phía trước để nói lời từ biệt.

- Chị dâu, ở đây, nhanh lên…

Trong sân miếu Quan m đông đúc, sau khi chia tay Huỳnh Kim Ngân, Trần Hiểu Mẫn quay người gọi Lê Tuyết, người sắp bị đám đông phía sau áp đảo.

Vì hôm nay là ngày chợ búa, nên có đủ loại người mua kẻ bán tấp nập, nên cô ấy không thể tách ra chị dâu.

Nhưng hôm nay cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, mà Lê Tuyết lại có hứng thú với những người bán hàng rong đền miếu Quan m. Cô ta đi vài bước lại dừng lại để nhìn xung quanh rồi sờ sẵm. Thay vào đó, Trần Hiểu Mẫn, người thường thích đi mua sắm và vui chơi, lại đang lo lắng quan sát bóng dáng của cô ta.

- Đến đây đến đây.

Lê Tuyết nghe thấy giọng nói rất nhỏ của Trần Hiểu Mẫn, miệng đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chiếc hộp nhỏ bằng gỗ chạm khắc trên tay.

Có nên mua nó không nhỉ? Cái này dùng để đựng son phấn cũng được, nhỏ nhắn xinh xắn, chạm khắc cũng tốt. Nhưng cô ta thường không có thói quen thoa son, vì vậy mua nó cũng thật lãng phí...

Ngay khi cô ta còn chần chừ, người bán hàng vốn đang chào mời khách khác, không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt và nhiệt tình chào hàng cho cô ta.

- Cô à, cô có con mắt thật tốt. Hộp đựng son phấn này được làm bằng gỗ cẩm lai chất lượng cao, chạm khắc tinh xảo, phải mất bảy ngày thợ điêu khắc mới chạm khắc xong nó đấy!

Người bán hàng nhìn thấy Lê Tuyết ăn mặc quần áo cao cấp, thân hình toát ra khí chất khác hẳn phụ nữ bình thường, dung mạo xinh đẹp hiếm thấy, nên ân cần giới thiệu.

- Cái này bao nhiêu?

Lê Tuyết liếc nhìn người bán hàng. Hay là hỏi giá trước, e rằng giá không rẻ.

- Không đắt đâu, chỉ có năm trăm ngàn thôi.

Người bán hàng xoa xoa tay.

- Năm trăm ngàn? Đắt quá…

Thường nói cước viễn thông, lệ phí đắt, đồ thủ công đúng là không hề rẻ.

Vào lúc này, Trần Hiểu Mẫn thấy chị dâu không có bước đi nên chen qua đám đông và đi trở lại.

- Chị dâu, nhìn cái gì vậy? Chị... muốn mua hộp đựng son?

Trần Hiểu Mẫn chưa kịp nói xong thì đã bị Lê Tuyết cắt ngang:

- Cám ơn, tôi sẽ suy nghĩ lại.

Cô ta đặt chiếc hộp chạm khắc bằng gỗ đang thưởng thức trong tay xuống, mỉm cười với người bán hàng, nghiêng người giữ chặt tay của Trần Hiểu Mẫn, không cho cô ấy cơ hội rườm rà, kéo cô ấy đi về phía trước, chen vào đám người xung quanh, rời khỏi cái sạp bán cái hộp nhỏ.

Mặc dù thích nhưng không dùng được, giá lại quá đắt nên không mua luôn.

- Chị dâu, sao sau khi xem lâu như vậy lại không mua?

Trần Hiểu Mẫn kỳ quái hỏi. Cô cảm thấy chị dâu rất thích vật nhỏ đó, nếu không tại sao lại đứng xem lâu như vậy?

- Vật nhỏ đó có giá năm trăm ngàn, đắt quá. Dù sao chị cũng không cần, quên đi!

Cô ta giải thích với Trần Hiểu Mẫn.

- Chị dâu...

Sau khi nghe được lời nói của Lê Tuyết, cảm xúc của Trần Hiểu Mẫn đột nhiên dâng trào.

Rõ ràng đã gả vào nhà họ Trần, coi như là một gia đình giàu có ở Viêm Đô, nhưng thậm chí không dám mua một hộp đựng son nhỏ... Điều đó có nghĩa là chị dâu đã không thay đổi đức tính giản dị tốt đẹp của mình sau hai năm kết hôn, điểm này mạnh hơn nhiều so với thiên kim tiểu thư của cô, so với người anh trai được cưng chiều của cô là Trần Dũng, người đã được chiều chuộng từ nhỏ và luôn kiêu ngạo và vô lý, đúng là kẻ trên trời người dưới đất….

Lê Tuyết quay đầu nhìn lại Trần Hiểu Mẫn, cười dịu dàng:

- Hiểu Mẫn, mặc dù chỉ gả vào gia đình họ Trần của em, cũng trở thành quản lý của công ty di động, nhưng mà tiền thì cái nào đáng xài mới xài thôi, không nên xài tiền lung tung, điều đó chính là phung phí đấy.

Cô ta biết Trần Hiểu Mẫn đang tiếc nuối thay cô ta, nhưng điều đó là thừa, bởi vì cô ta chưa bao giờ cảm thấy đức tính giản dị của mình là xấu.

- Đã là con dâu của một nhà giàu có mà không mất đi bản chất, chị dâu, điểm này chị tốt hơn nhiều so với những cái gọi là tiểu thư nhà giàu thích mua sắm phù phiếm và thô tục bằng thẻ tín dụng đấy!

Trần Hiểu Mẫn thật sự rất bội phục chị dâu của cô ấy.

Trong khi vừa trò chuyện, họ vừa di chuyển qua đám đông một cách khó khăn, chuẩn bị đi về phía cổng của miếu Quan m.

Lê Tuyết vừa đi vừa hối hận, không ngờ càng đi tới cửa càng nhiều người, bây giờ mà quay lại cũng không được, chỉ có thể cùng đám người tiến lên phía trước.

- Ui da!

Đột nhiên, lực đẩy không biết từ đâu tăng lên, khiến cho Lê Tuyết loạng choạng một hồi, bàn tay đang nắm lấy Trần Hiểu Mẫn cũng trượt xuống.

- Chị dâu! Chị dâu...

Nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Trần Hiểu Mẫn bên tai, Lê Tuyết sau khi đứng vững, khó khăn quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Hiểu Mãn đang dần bị kéo ra xa.

- Hiểu Mẫn! Hiểu Mẫn...

Họ bị đám đông kéo theo các hướng khác nhau. Thấy vậy, Traqnf Hiểu Mẫn lo lắng nhón chân lên và kêu to với Lê Tuyết:

- Chị dâu! Chúng ta gặp nhau ở cổng! Cẩn thận...

Nghe được Trần Hiểu Mẫn nói, Lê Tuyết lớn tiếng đáp lại:

- Biết rồi!

Lê Tuyết miễn cưỡng đi theo đám đông và tiếp tục đi vào. Cô ta nhìn xung quanh, nhưng may mắn thay, xung quanh cô ta lúc này là các cô, dì và các cô gái trẻ nên cô ta cũng không cần quá lo lắng.

Khi đang đi, vừa định lách ra khỏi cửa, cô ta bất ngờ bị một lực đẩy lùi lại và đâm vào một nhóm người khác — Lê Tuyết còn chứ kịp phản ứng thì đã bị một lực phía sau ép chặt vào trong lòng của người phía trước.

Để giữ thăng bằng, cô ta nhanh chóng đặt tay lên khuôn ngực săn chắc trước mặt.

- A…

Cô ta bị lực phía sau đẩy lên, kết quả là cô ta đã áp sát vào người trước mặt từ đầu đến chân không một khe hở.

Cùng lúc đó, Võ Tùng Quân, người đang mắng thầm trong lòng vừa rồi, tâm trạng ngược lại cũng tốt hơn. Cậu nhìn xuống cơ thể mềm mại đang trong vòng tay mình.

Vốn dĩ cậu đang nhìn chằm chằm vào người đẹp trung niên Huỳnh Kim Ngân, nhưng không may sau đó cậu đã mất dấu, đám đông xung quanh khiến cậu ta bực bội, khi cậu ta định dùng lực điện để thoát khỏi đám đông ồn ào và đông đúc, thì trước ngực bất ngờ chui vào một người mềm mại thơm tho, thân thể áp chặt vào người anh.

Câu kinh hô tinh tế và dịu dàng của người phụ nữ trung niên xinh đẹp khiến cơn cáu kỉnh trong lòng cậu bị cuốn đi.

Võ Tùng Quân cúi đầu nhìn người chỉ cao ngang ngực mình, từ góc độ của cậu không nhìn thấy đôi mắt của cô ta, chỉ có lông mi dài, mũi xinh, khuôn mặt khả ái, trắng noãn mà thôi.

Cậu thô lỗ duỗi tay ra ôm lấy eo cô ta, một lòng bàn tay lớn đặt dưới eo cô ta một cách nguy hiểm, gần như sắp chạm tới mông cô ta.

Ngay khi cô ta định xoay người và thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, đám đông lại đẩy cô ta lần nữa, lần này lưng cô ta dựa vững chắc vào khuôn ngực rộng lớn của người đàn ông, một tay gần như còn ôm eo Lê Tuyết, lập tức dùng sức ôm Lê Tuyết vào lòng, tay kia thì nhanh chóng vén chiếc váy ngắn của Lê Tuyết lên và luồn vào giữa đôi chân thon thả của Lê Tuyết.

- A…

Lê Tuyết thốt lên một tiếng ngắn sau cuộc tấn công bất ngờ, nhưng giọng của Lê Tuyết hoàn toàn bị át đi trong tiếng ồn xung quanh.

Trước khi cô ta có thể phản ứng, Lê Tuyết đã không thể làm gì khác ngoài bị đám đông cuốn vào vòng tay của Võ Tùng Quân. Đám đông sau đó tiếp tục bon chen lại, và tay ôm eo Lê Tuyết được điều khiển một cách có chủ ý, đám đông lần lượt kéo đến từng lớp một, người phía sau lưng đã hoàn toàn áp sát vào bờ mông cong cong của Lê Tuyết, Lê Tuyết bị siết chặt vào vòng tay của người phía sau, thậm chí không thể cử động được. Bàn tay bên trong váy đã bao phủ lên bờ mông mịn màng và mềm mại của Lê Tuyết.

Lê Tuyết luôn quen với việc mặc chiếc quần tất pha lê trong suốt màu da hai mảnh dưới váy, nên cặp mông gần như hoàn toàn không mặc gì lộ rõ

sự căng đầy và đàn hồi trước bàn tay lạ đã chiếm trọn nó.

- Dê xồm!

Sau vài giây ngây người, cuối cùng Lê Tuyết cũng có phản ứng. Nhưng trong vài giây đó, người đàn ông lạ mặt phía sau đã hoàn toàn khống chế cơ thể mỏng manh của Lê Tuyết. Đám đông xung quanh và bên cạnh cậu ta dường như cũng âm mưu với kẻ biến thái này, ép Lê Tuyết thật chặt, khiến cơ thể Lê Tuyết hoàn toàn không thể cử động.