Chương 26: Chức quan.

Chương này ko có chút sắc nào

nên ta không đặt vip.

_______

Thái hậu nhanh chóng thoát khỏi cảm giác bị thu hút bởi dâm khí của Hùng.

Không phải là nàng không còn bị thu hút nữa, ngược lại nó càng ngày càng lớn, chỉ có điều khả năng tự chủ của nàng rất cao không dễ dàng bị sa đọa chỉ với việc bị thu hút như vậy.

“Không biết thiếu hiệp người ở đâu?”

Thái hậu tò mò hỏi.

Nàng không biết tại sao thiếu niên này lại khiến nàng cảm thấy bị thu hút như vậy, thậm chí thiếu niên này còn khiến nàng động tình cho dù đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Điều này làm nàng cực kỳ bất ngờ, bởi từ trước tới nay chưa từng có nam nhân nào khiến nàng động tình.

Đúng vậy, cho dù nàng đã quan hệ với rất nhiều nam nhân nhưng tất cả đều là lúc mị cốt của nàng động tình mới tìm tới họ, nàng chưa bao giờ trước mặt nam nhân động tình cho dù là tiên đế.

“Bẩm thái hậu, quê thần ở huyện Túc Dương vùng tây bắc đế quốc.”

“Tây Bắc, nơi đó rất xa nha.”

Thái hậu không biết huyện Túc Dương ở đâu nhưng nàng biết tây bắc đế quốc là vùng biên giới giáp danh với Bắc Nhung, nơi này thường xuyên bị kỵ binh Bắc Nhung quấy rối khiến dân cư rất khổ sở.

“Tiểu thần từ nhỏ đã rời đi Tây Bắc, lang thang khắp thiên hạ cùng sư phụ. Nhưng hai năm trước sư phụ đã qua đời, tiểu thần chỉ còn lại một mình đi đây đi đó kiếm sống.”

Kể về hoàn cảnh của mình Hùng mang một vẻ buồn rầu trên khuôn mặt.

“Cha, mẹ thiếu hiệp đâu tại sao lại để thiếu hiệp như vậy.”

Nhìn Hùng buồn rầu không hiểu sao trái tim thái hậu nhói lên, đây không phải là cảm giác động tình, nó giống cảm giác đau đớn từ trong lòng hơn.

“Mẫu thân mất lúc sinh tiểu thần, còn phụ thân khi tiểu thần lên sáu cũng đã qua đời. Nếu không phải may mắn gặp sư phụ thì có lẽ thần đã chết ở đâu đó rồi.”

Khuôn mặt Hùng không còn mang vẻ anh khí nữa mà là sự tang thương hiện lên khiến những người ở đây cũng cảm giác tâm trạng của hắn lan tới mình.

Nhưng lại có một người ở đây không tin những gì Hùng nói, đó chính là Ninh vương phi.

Người đàn ông trước mặt nàng lúc này quả thật mang trên mình một vẻ tang thương, nàng suýt nữa cũng bị ảnh hưởng bởi vẻ tang thương đó, nhưng hình ảnh tối hôm qua đã đánh thức nàng khỏi cảm giác mê hoặc này.

Ninh vương phi đưa mắt nhìn xung quanh, mọi người trong này đều bị tâm trạng của Hùng ảnh hưởng.

“Được rồi không nói chuyện này nữa, thái hậu hôm nay không phải người muốn gặp ân nhân của muội sao, bây giờ hắn đã ở đây rồi.”

Ninh vương phi lên tiếng phá vỡ bầu không khí tang thương trong Phượng Ninh cung.

“Đúng vậy, bản cung quên mất hôm nay là ngày vui, làm sao có thể để chuyện buồn ảnh hưởng được.”

Thái hậu hồi phục hồi tinh thần cười nói. Không hiểu sao khi nghe Hùng kể về hoàn cảnh của mình tim thái hâu lại nhói đau, nàng cảm thấy thân thiết với thiếu niên này một cách lạ thường. Điều mà nàng chưa từng cảm thấy trước đây.

“Xin thái hậu thứ lỗi, chuyện của tiểu thần đã làm ảnh hưởng tới tâm tình của người.”

Hùng đứng dậy tạ lỗi, khuôn mặt mang theo chút lo lắng.

“Không sao, thiếu hiệp không cần gò bó như vậy.”

Thái hậu cười, một nụ cười ấm áp không hề mang theo chút khí tức thượng vị giả nào. Nàng không hiểu tại sao nàng lại cười như vậy, nhưng tâm lý nàng lại không có chút phản kháng nào. Nàng cảm thấy nụ cười như vậy với thiếu niên này là điều hiển nhiên.

Lúc này một cung nữ già tiến vào thu hút sự chú ý của mọi người.

“Nương nương bệ hạ tới.”

“Mời bệ hạ vào.”

Mọi người trong Phượng Ninh cung nghe vậy đều đứng dậy chờ đợi, chỉ riêng thái hậu vẫn an vị trên nhuyễn tháp bình thản đợi.

Rất nhanh một thanh niên tầm hai mươi bước vào, thanh niên này khoác trên mình bộ long bào vàng óng đầu hắn ngẩng cao, ánh mắt đầy tự tin tiến về giữa đại sảnh Phượng Ninh cung.

“thần(mệnh phụ) tham kiến hoàng thượng.”

Thanh niên chỉ gật đầu xem như đã biết những mọi người hành lễ với mình, đôi mắt si mê của hắn từ lúc bước vào Phượng Ninh cung đều không rời khỏi người thái hậu.

“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”

Thái hậu nhìn hoàng đế trước mặt không khỏi thở dài, nàng làm sao không biết con si mê mình, nhưng nàng không thể đáp lại nó, nàng tuy là người dâm đãng nhưng cũng có giới hạn không thể vượt qua.

“Hoàng thượng đã tới rồi mau ngồi đi.”

Thái hậu làm như không nhìn thấy ánh mắt si mê của hoàng đế, nàng từ tốn mời hắn ngồi.

Thấy cảnh này trong lòng Hùng càng vui mừng hơn, dục vọng lực cùng tín ngưỡng lực của một vị hoàng đế thứ này chính là của hiếm trên thế gian, chỉ cần Hùng có được nó thần công của hắn sẽ tăng tiến không nhỏ.

Hoàng đế không khách khí tiến tới ngồi vào vị trí mà Ninh vương phi nhường ra, hắn ngồi xuống tự rót cho mình một chén trà thưởng thức rồi nhìn qua vị trí của Hùng nói.

“Nghe nói ngươi là người đã cứu cô cô ta.”

“Bẩm bệ hạ chỉ là một chút chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.”

Hùng khiêm tốn trả lời.

“Ha ha không cần khiêm tốn như vậy, cô cô ta bị ám sát cũng không phải chuyện nhỏ. Người tài như ngươi có công đương nhiên phải thưởng.”

Hoàng đế cười lớn khen ngợi Hùng, hắn tuy không có bao nhiêu thực quyền nhưng khí chất của hoàng đế thì không lẫn vào đâu được.

“Cảm tạ bệ khen ngợi, không biết những kẻ ám sát vương phi đã tìm được chưa.”

Hùng vừa nói xong thì cảm thấy không khí trong Phượng Ninh cung trở nên nặng nề, thái hâu, hoàng đế, và cả Ninh vương phi cùng Ninh Kính đều âm trầm xuống.

“Hừ! Là một môn phái giang hồ nhỏ ở gần kinh thanh.”

Đương nhiên không ai trong này có thể vui nổi. Một môn phái nhỏ, đùa cái gì vậy ngay cả động cơ cũng không có rõ ràng, hiển nhiên chúng chỉ là thế thân.

Đám chủ mưu này còn không thèm tìm kẻ chết thay cho nên thân rõ ràng là không để triều đình trong mắt.

Hoàng đế và thái hậu sau khi biết chuyện này đều vô cùng tức giận nhưng họ lại không tìm được bất kỳ manh mối nào chỉ đành lấy môn phái này ra khai đao để tiêu đi cơn giận của mình.

Hùng cũng làm bộ hiểu ra thở dài một tiếng.

“Không nói chuyện này nữa, không biết thiếu hiệp muốn thưởng gì cứ nói ra trẫm sẽ đáp ứng.”

“Bệ hạ thần chỉ là may mắn mà thôi, thần không dám nhận ban thưởng.”

Hùng vẫn rất khiêm tốn.

“Không bằng bệ hạ thưởng cho hắn một chức quan.”

Ninh vương phi bắt được cơ hội cướp trước tiên cơ.

“Cũng đúng một người tài như thiếu hiệp đây nên làm quan để tạo phúc cho thiên hạ.”

Lần này là thái hậu lên tiếng, nàng cũng rất tán thành đề nghị này của Ninh vương phi, nàng đã có dự tính cho vị trí của hắn.

“Không biết thiếu hiệp muốn chức quan như thế nào.”

Thái hậu dò hỏi, nếu Hùng muốn một chức quan giống với dự tính của nàng thái hậu có thể thuận nước đẩy thuyền, còn nếu hắn không muốn nàng có thể giả vờ khuyên bảo rồi định cho hắn luôn.

“Thái hậu, thần phụ ghe nói thái thú Giang Châu đã nghỉ hưu Thiên Hùng thiếu hiệp hẳn rất phù hợp với vị trí này.”

Ninh vương phi đưa ra đề nghị, Giang châu nằm ở phía nam đế quốc rất xa kinh thành, muốn từ giang châu tới kinh thành cũng phải mất hơn nửa tháng, hơn nữa với vị trí thái thú Hùng sẽ rất bận rộn sẽ không có thời gian trở về kinh thành làm phiền nàng.

“Thái thú là chức quan tứ phẩm, Thiên Hùng thiếu hiệp tuy cứu được muội nhưng chỉ như vậy là không đủ để ngồi lên vị trí đó. Nếu để thiếu hiệp ngồi vào cái ghế đấy sẽ có rất nhiều lời ra tiếng vào.”

Thái hậu ngay lập tức lên tiếng bác bỏ ý kiến của Ninh vương phi.

Ninh vương phi giật mình, dĩ vãng nàng cũng từng tiến cử người có chức quan cao hơn cả tứ phẩm thái hậu cũng không nói gì chỉ kiểm tra người này một chút rồi dễ dàng đồng ý. Nhưng hôm nay vậy mà thái hậu lại trực tiếp bác bỏ ý kiến của nàng.

Ninh vương phi dự cảm mình gặp rắc rồi lớn rồi.

“Hay là thiếu hiệp làm đội trưởng cẩm quân, tuy vị trí này không cao nhưng có cơ hội lịch luyện rất tốt, chờ một thời gian có thể dễ dàng lên chức.”

Thái hậu không chờ đợi trực tiếp quyết định vị trí của Hùng.

Ninh vương phi hoảng rồi, nếu Hùng trở thành đội trưởng cấm quân thì nàng khó mà thoát khỏi hắn. Ninh vương phi định lên tiếng nhưng nàng dừng lại. Thái hậu từ trước tới nay một khi đã quyết định sẽ không thay đổi, nàng lên tiếng cũng chỉ tốn công phí sức mà thôi.

Nhưng Ninh vương phi không hiểu sao sau khi biết Hùng sẽ ở lại kinh thành trong tim nàng có chút vui mừng, cảm xúc này không lớn nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được, nàng cố gắng loại bỏ cảm xúc này ra khỏi đầu nhưng vẫn không được.

____